Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!


Trên nhẫn phát ra ánh sáng khác thường nhưng mèo hoang nhỏ không hề phát hiện.

Ngược lại, đôi mắt sáng lấp lánh của cô tràn ngập tò mò.

Diệp Thi Thi nhìn chằm chằm Tô Tử Hà: Người đẹp trai như vậy mà không muốn, đúng là dưa hấu mọc trên giàn bí đao, thật kỳ lạ…Tô Tử Hà sững sờ, khẽ mím môi: Đáng yêu quá! Không được, không thể cười.

Tô Tử Hà đi thẳng về phía đại sảnh, đồ được khảm trên trần nhà mái vòm phát ra ánh vàng kim.

Anh tao nhã ngồi xuống ghế sô pha nhung màu xanh lục, ngoắc tay với mèo hoang nhỏ đang đứng ngơ ngác: “Lại đây.

”“Hả? À…”Diệp Thi Thi vừa đi vừa nhìn viên kim cương lớn màu hồng phấn lấp la lấp lánh trên ngón tay, thật sự là đẹp không thể rời mắt.

Tô Tử Hà Cầm một xấp tiền, bàn tay thon dài đặt chúng lên bàn trà bên cạnh.

Anh bưng một ly trà rồi cất giọng lạnh nhạt: “Đây là thù lao của cô.

”Diệp Thi Thi bị tiền trên bàn kéo trở về thực tại.


Mình chỉ là một “cô dâu giả” cầm tiền làm việc.

Diệp Thi Thi liếc mắt nhìn Lâm Hoa Nam đứng bên cạnh.

Vị khách lớn tuổi này vẫn đang đứng đây mà lại trả công cho cô, không phải là tốn công diễn à? Thế này có ổn không…Quên đi, suy nghĩ của người giàu, Thi Thi không hiểu.

Diệp Thi Thi cung kính trả lời: “Vâng thưa anh chủ.

”Tô Tử Hà nhíu mày, anh không thích danh xưng này, nhưng mà anh có thể chờ.

Khi Diệp Thi Thi giơ tay muốn lấy tiền, Tô Tử Hà từ tốn nói: “Tháo chiếc nhẫn ra cho tôi.

”Diệp Thi Thi vội rụt tay đang muốn cầm tiền lại, nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón tay: “Ngài Tô chờ một chút, để tôi tháo…”Diệp Thi Thi vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí tháo nhẫn.

“Hả? Sao lại không tháo được?”Cô sợ làm hỏng nhẫn nên hơi nhẹ tay.

Diệp Thi Thi tăng lực tay, dùng sức rút mạnh…“!!!”Biểu cảm Diệp Thi Thi trở nên khủng hoảng.


Bị sao thế này? Vẫn không tháo được!Chẳng lẽ kẹt rồi?Diệp Thi Thi giơ tay lên quan sát, thử xoay chiếc nhẫn.

Xoay được… Nhẫn cũng không chặt quá, tại sao lại không tháo được?Giờ phút này, trán Diệp Thi Thi đau nhức như bị kim châm.

Diệp Thi Thi liếc nhìn Tô Tử Hà, khi mắt đối mắt với anh thì lo lắng mở miệng nói lí nhí: “À thì… Anh chủ… Chiếc nhẫn này… Có hơi… Khó tháo ra…”“Ừ.

”Hả? Ừ? Sao anh ấy chỉ trả lời một chữ “ừ”?“Tôi… Muốn dùng xà phòng rửa tay, có lẽ sẽ dễ tháo hơn.

”“Tháo luôn ở đây, cô có ý kiến gì không?”Tô Tử Hà cúi đầu nhìn chén trà, trả lời hờ hững, không rõ anh đang thờ ơ hay tức giận, hoặc giống vẻ ôn hoà không hợp lẽ thường hơn.

Diệp Thi Thi vội vàng gật đầu: “Không… Không có ý kiến.

”“Ừ, Tiểu Hoa, lấy xà phòng rửa tay và nước đến cho cô ấy.

”Diệp Thi Thi liếc mắt nhìn quanh, thấy vị khách lớn tuổi cúi đầu cung kính với Tô Tử Hà rồi đi lấy đồ.

Cô trợn tròn mắt: Sao anh ấy lại gọi ông lão lớn tuổi hơn kia là “Tiểu Hoa”? Chuyện này… Chuyện này không được lễ phép cho lắm nhỉ…Thiện cảm cô dành cho anh chủ đẹp trai từ một chút tụt xuống thành không có.

Vài phút sau, Diệp Thi Thi sắp tróc da tay mà chiếc nhẫn kia vẫn như cũ không thèm nhúc nhích.

Cuối cùng Diệp Thi Thi cũng nhận ra món đồ này không tháo được!Cô ngồi cạnh chậu nước, cúi gằm mặt không biết nên làm gì: Viên kim cương trên nhẫn này lớn quá, chắc chắn không rẻ… Nếu bán cô đi chưa chắc đã đủ để bồi thường…“Xong chưa?”Diệp Thi Thi bỗng ngẩng đầu thật mạnh, sững sờ nhìn Tô Tử Hà: “À… Đợi một chút nữa… Chắc là…”! Cũng không tháo được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận