Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!


Diệp Thi Thi dùng hai tay nắm chặt mép chăn, chỉ lộ đôi mắt tròn xoe, ngẩn người nhìn trần nhà.Cảnh tượng ngày hôm qua vẫn quẩn quanh trong đầu Diệp Thi Thi, đuổi mãi không đi.Nếu đàn anh Lục không tới hỏi mỳ tôm thì...Ngài Tô, lại… Lại gần như vậy… Là để hôn cô sao?Aaa! Suy nghĩ lung tung!Diệp Thi Thi ngượng chín mặt chui vào chăn.[Tiểu Thổ Hào Tương Lai, bạn có tin nhắn mới.

Xin hãy kiểm tra và nhận!]Diệp Thi Thi đứng dậy cầm di động.

Cô bấm vào hộp thoại, thấy tin nhắn của nhóm bạn cùng phòng.Hà San San: [Chiều nay mấy cậu có muốn đi dạo phố không?]Cao Yến: [Tớ đi, tớ đi.]Hà San San: [Tớ biết cậu sẽ đi mà.]Cao Yến: [ Thi Thi đâu rồi? @Tiểu Thổ Hào Tương Lai]Hà San San: [@Tiểu Thổ Hào Tương Lai, sắp khai giảng rồi, cậu không mua quần áo đón học kỳ mới à?]Diệp Thi Thi: [Đúng nhỉ, sắp khai giảng rồi.

Được, tớ muốn mua quần áo cho em trai.

Vậy chiều nay chúng mình cùng đi nhé.]Cao Yến: [Cuồng em trai xuất hiện rồi.]Hà San San: [Cuồng em trai, buổi trưa đi ăn với nhau luôn nhé.

Lâu rồi chúng mình không gặp nhau.]Cao Yến: [+1]Diệp Thi Thi: [Ok, thưa hai vị đại nhân.]Hà San San: [Bách hóa Nạp Hân nhé, bữa trưa để tớ bao.]Cao Yến: [Ôi, cho tớ ôm đùi với!]Diệp Thi Thi: [Cảm ơn nương nương ban ân! Nương nương vạn an!]Hà San San: [Ừ, lui đi.


Dám đến muộn ta đánh mỗi người hai mươi gậy lớn.]Diệp Thi Thi mỉm cười nhìn màn hình.

Lúc học đại học cô không có bạn bè, trước đây cô lớn lên vừa xấu vừa nghèo, người ta thấy cô không đi vòng qua là đã tốt lắm rồi.Nhưng cả hai người này đều đối xử với cô rất tốt.Cao Yến xuất thân từ gia đình làm công ăn lương, không tính là giàu có.

Dù vậy, Diệp Thi Thi vẫn giữa khoảng cách với Cao Yến, nhưng cô ấy vẫn luôn rất thân thiết với cô.Hà San San là đại tiểu thư được phân đến ký túc xá của các cô.Nhà họ Hà là gia tộc đứng top 10 thành phố Phồn, cô vốn nghĩ cô ấy chỉ đến ghi danh thôi, sẽ không sống trong ký túc xá nhỏ này.

Nhưng Hà San San không chỉ đến ở mà cô ấy còn rất thân thiện.

Tuy bình thường Hà San San nói chuyện hơi kiêu ngạo, nhưng Diệp Thi Thi có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái hiền lành.Diệp Thi Thi tắt điện thoại, nhìn thấy nhẫn trên tay mình bỗng bừng tỉnh.

Cô có thể ra ngoài không?Không biết cô có thể thương lượng với ngài Tô, xin anh cho cô ra ngoài một chút không nhỉ?Anh sẽ đồng ý chứ?Diệp Thi Thi đang không biết phải mở miệng thế nào thì điện thoại lại vang lên.[Tiểu Thổ Hào Tương Lai, bạn có tin nhắn mới.


Xin hãy kiểm tra và nhận!][Cô dậy chưa?]Diệp Thi Thi nhìn dãy số lạ có ghi chú là anh chủ, đầu nảy số.

Khi nhận đơn giao hàng chiếc nhẫn, cô đã lưu số điện thoại này, là ngài Tô.[Tôi dậy rồi.][Vậy thì tốt, rời giường đi.

Sáng nay Tiểu Hoa sẽ đưa cô tới học viện Minh Đức để báo danh cho em trai cô.][Được, tôi sẽ dậy ngay.

Ngài Tô không ở nhà hả?][Ừ, sao thế?]Diệp Thi Thi nghĩ vẫn nên nói với anh Tô.

Nếu anh không đồng ý thì cô vẫn có thể hiểu được.Chẳng biết vị thầy tháo nhẫn kia bao giờ mới về nước.[Anh Tô, ừm… Mấy bạn cùng phòng mời tôi trưa nay đến bách hóa Nạp Hân ăn cơm, sau đó buổi chiều sẽ đi dạo một lát.

Tôi… Muốn ra ngoài một chút, có được không?][Được.]Diệp Thi Thi nhìn một chữ này, hơi không dám tin, anh cứ thế đồng ý à?Diệp Thi Thi đợi một lúc để chắc chắn ngài Tô không gửi tin nhắn bảo anh vừa nhắn nhầm hay gì đó tương tự.Diệp Thi Thi hơi thấp thỏm, lại sợ anh Tô không nhìn rõ tin nhắn thì sao? Thế là cô nhắn thêm một tin:[Thật sự được chứ?][Ừ, được.]Diệp Thi Thi buông di động.

Cô chớp mắt, nhìn chiếc nhẫn trên tay: "Đeo cái nhẫn này hơi phiền, mình ra ngoài còn phải xin phép.

Tháo nhanh hơn chút thì tốt, sắp khai giảng rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận