Thẩm Chi Phồn mở đèn lên.
Căn phòng số 32 khu Đế Tước là cậu dùng số tiền lương đầu tiên để mua, mà trước đây Thẩm Chi Nhu luôn ở trong cô nhi viện của Tinh tế, cậu dường như là không nơi nương tựa.
Nhưng mà tất cả đều là nghe Thẩm Chi Nhu kể lại, cậu thì vẫn không có chút kí ức nào.
Nhìn vào căn phòng bừa bộn, so với căn nhà mới xa xỉ tráng lệ, thì căn phòng thật bừa bộn và chật chột, bởi vì trong này vẫn còn rất nhiều đồ đạc.
Nơi này quả thật không giống như là có người chuyển đi, tất cả các thiết bị vẫn còn đầy đủ, cậu suy nghĩ, thứ nhất là có khả năng không thiếu tiền, thứ hai có lẽ là Thẩm Chi Phồn cảm thấy đại khái là có thể bản thân vẫn sẽ trở về nơi này.
Tuy rằng bừa bộn, nhưng thoạt nhìn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, cậu vội vàng nhìn lướt khắp căn phòng, còn có thể nhìn thấy một ít đĩa phim và đồ ăn vẫn chưa thu dọn sạch sẽ, một ít tạp chí còn vứt lung tung.
Thật....!thật giống như, cậu chỉ đến một nơi khác làm khách, tùy thời sẽ trở về lại nơi này, nằm lên giường ngủ sạch sẽ mềm mại ở đằng kia.
Tuy rằng cậu đối với nơi này không có kí ức gì, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được một cảm giác thân thiết nói không nên lời, khiến cậu theo bản năng biết rằng, nơi này mới chính là sở hữu của cậu.
Nhưng mà mặc dù có cảm giác thân thiết, nhưng lại không tìm thấy một chút manh mối nào, cậu tìm cả nửa ngày cũng không nhìn thấy một cọng lông của quyển nhật ký, lúc này cậu bắt đầu có chút hối hận khi không mang theo Thẩm Chi Nhu qua bên này.
Sở dĩ cậu không mang theo Thẩm Chi Nhu, bởi vì cậu có chút không xác định rõ...!Trước kia cậu không nói với Thẩm Chi Nhu, thì có lẽ là không muốn em ấy tiếp xúc với những thứ này.
Này....!có phải là những thứ ghi trong nhật ký không, có phải là không nên cho Thẩm Chi Nhu biết hay không?
Không, không phải không hẳn, mà là chắc chắn.
Cậu chưa từ bỏ ý định, cứ thế tìm nửa ngày, lục tung tất cả lên, cứ thế mà tìm, cái gì cũng không thấy, nhưng ngoài ý muốn của cậu khi nhìn thấy ở đầu giường có một quyển tạp chí rất cũ rồi.
Khi cậu nhìn thấy một góc lộ ra của quyển tạp chí, Thẩm Chi Phồn cảm thấy hô hấp cứng lại.
Đó là thứ mà cậu vô cùng quen thuộc.
.....!Là《 Cơ giáp Ưng 》, loại tạp chí lạc hậu, loạn thất bát tao ở tinh cầu nông thôn, ngoài bìa cũng là những màu xanh đỏ lộn xộn, lộ ra một cỗ tục khí.
Nhưng người trên bìa tạp chí lại hoàn toàn tương phản với bối cảnh xung quanh, người đàn ông phong thần tuấn lãng, đôi mắt sâu thẳng giống như những ngôi sao sáng ngoài vũ trụ, khó có thể có mấy chữ phù hợp với bìa tạp chí《 Cơ giáp Ưng 》như vậy, nâng tầm của quyển tạp chí lên một tầm cao mới.
Thẩm Chi Phồn lẳng lặng ngồi nhìn một lát, ngón tay nhịn không được mà vuốt ve bìa tạp chí.
Không ngừng nhớ nhung.
Quyển tạp chí này đã ố vàng, Thẩm Chi Phồn biết rằng không chỉ một quyển này,《 Cơ giáp Ưng 》cũng không phải là tạp chí chất lượng cao, nhưng mà cậu vẫn giữ gìn vô cùng cẩn thận, cho dù Thẩm Chi Phồn nỗ lực muốn bảo tồn nó thật tốt thì nó cũng đã sớm không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại tờ bìa là miễn cưỡng có thể xem.
Hẳn là sau này khi lớn lên, không biết thông qua nơi nào mà cậu có thể mua lại một quyển như vậy.
Cậu lại sờ vào chỗ cái trán được hôn.
Không biết cuối cùng là mấy năm nay, đã xảy ra chuyện gì.
Cậu cố gắng muốn sắp xếp lại tất cả những dữ kiện mà cậu biết, bắt đầu từ nơi mà cậu lớn lên.
Khi cậu gặp Ngôn Sóc, năm đó cậu 16 tuổi, đây là Ngôn Sóc nói cho cậu biết, có lẽ là không sai đâu.
Sau đó một thời gian, tinh cầu N-192 bị hủy diệt do một vụ nổ lớn, cậu và Thẩm Chi Nhu coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết, được đưa về cô nhi viện ở Tinh tế.
Sau đó, cậu không có tiếp tục sống trong cô nhi viện, mà đi theo một vị tiên sinh ra ngoài làm việc.
Giờ cậu mới nghĩ đến, có lẽ là có liên quan với nơi thi đấu cơ giáp dưới lòng đất mà Ngôn Sóc nhắc đến.
Thời gian sau này cậu gặp Lại Ngôn Sóc thêm một lần nữa, khi đó nơi thi đấu cơ giáp dưới lòng đất đã đóng cửa, cậu rời khỏi nơi đó, gia nhập thi đấu cơ giáp của Tinh tế.
Cho nên cũng có thể giải thích được, cậu vốn làm việc ở nơi thi đấu cơ giáp dưới lòng đất rất nhiều năm, cho nên năm đó khi tham gia thi đấu cơ giáp của Tinh tế tiền giành được vị trí hạng nhất Tân tú, đến đây thì những điều đó đã gạt sương mù ló ra, hiểu rõ tất cả.
Nghĩ đến đây cậu cũng cảm thấy hạnh phúc mĩ mãn, ít nhất so với quá khứ không muốn nhớ lại thì vẫn có điểm tốt hơn.
Nhưng mà vì sao, đúng lúc này cậu lại cố tình mất trí nhớ.
Nguyên nhân mất trí nhớ là gì?
Không có ai sẽ tự nhiên mà mất trí nhớ, huống chi là tình huống mất trí nhớ này giống như là chắc chắn sẽ hoàn hảo, một ngày trước cậu được quen biết Ngôn Sóc, mấy tháng sau đã trôi dạt khắp nơi, từ đây quỹ tích cuộc đời tối tăm mù mịt của cậu hoàn toàn thay đổi.
Thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân mình là một trang giấy trắng, tuy rằng cậu có một phần quá khứ, nhưng phần quá khứ ấy lại rất đơn thuần.
Giống như tất cả chân tướng đều nằm ở mặt sau của trang giấy trắng, thế nhưng cậu không có cách nào để chạm đến.
Cậu máy móc đặt quyển tạp chí xuống chân, khó tránh việc suy nghĩ chìm nổi về cuộc sống từ trước đến nay.
Nhưng mà những chuyện trước đây đối với cậu đều là chuyện của ngày hôm qua.
Cậu thiếu niên còn non nớt, vẫn còn độ tuổi tha thiết khát vọng đối mặt với thế giới bên ngoài.
Thời điểm đấy nguyện vọng và dã tâm của cậu cũng không lớn đến mức như vậy, nhiều lắm là được đi ra bên ngoài N-192, có thể được đọc nhiều sách, nếu có tiền thì nhất định phải đi đến tinh cầu Đế quốc nhìn một lần, được đi đến nhiều nơi ngắm nhìn thế giới, nếu có tiền thì hẵng nói đến.
Nếu gặp được kì tích, nói không chừng có thể nhìn thấy người đàn ông mà cậu thiết tha mong ước, thật ra kí tên cũng không quan trọng lắm,...!Người đàn ông trong lòng cậu cũng chính là giấc mộng và khao khát của cậu.
Mà hiện tại tất cả đều đặt trước mắt cậu, đạt được giống như trở bàn tay.
Đều dễ dàng như trở bàn tay, Thẩm Chi Phồn à!
Cậu tự nói với bản thân mình.
Cậu còn điều gì bất mãn không?
Không, thật sự là không có gì để bất mãn.
Nhưng nghe theo cảm giác trong lòng, cậu phát hiện ra bên dưới những điều tốt đẹp đó đều là máu tươi đầm đìa.
Bởi vì cậu muốn đáp lại tình cảm của người kia.
Cậu chậm rãi khom người, ôm thấy thân thể mình.
Không, đợi chút, cậu thở dài, bỗng ý thức được là bản thân đang giải quyết những mơ hồ của chính mình, nhất định là trong nhật ký sẽ giải thích được phần lớn.
Nếu cái gì cũng không tốt, nếu thật sự có chuyện gì....!Vẻ mặt cậu tối đi.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cũng không phải là không thể giải quyết được.
Nếu bản thân mình giấu nhật ký, thì sẽ giấu ở đâu.
Thẩm Chi Phồn lâm vào trầm tư, cậu cảm thấy bản cần phải bình tĩnh hơn, Thẩm Chi Phồn của tương lai có thay đổi rất lớn, nhưng bọn họ vốn là một người, cho dù muốn giấu cái gì thì lối suy nghĩ chắc chắn sẽ giống nhau.
Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng ánh mắt vẫn đặt trên giường.
Từ nhỏ cậu đã thích cất rất nhiều bí mật trên giường, ví dụ như bìa tạp chí năm đó có hình Ngôn Sóc, cậu từng cất dưới gối đầu.
Hoặc là nếu có những bí mật nhỏ, cậu cũng sẽ giấu dưới gầm giường.
Cậu thường nằm ở bên trái, thói quen ngủ của cậu là nằm phía bên trái, cậu vươn tay chậm rãi sờ soạng dưới mép giường.
Rất nhanh đầu ngón tay của cậu chạm vào một nơi lõm xuống, nếu không biết rõ thì khi ai chạm vào chỉ nghĩ rằng đó là hoa văn của mép giường mà thôi.
Trái tim cậu dường như đập nhanh hơn, cậu dừng lại cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định cứ đơn giản mà nhấn nút xuống.
Rất nhanh, một hồi âm thanh máy móc vang lên, một nơi giống như ngăn kéo chậm rãi lùi ra từ mép giường.
Cậu nhìn vào ngăn kéo u tối, nhìn thấy quyển nhật ký yên lặng nằm đó, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tôi biết bản thân mình, thật sự chỉ có chính bản thân mình.
- --
"Ngôn Tướng quân nhanh chóng sắp xếp một cuộc gặp gỡ với phụ thân ta, ừ, đúng, chính là bây giờ."
Ngôn Sóc đặt điện thoại xuống, xoay người nhìn về phía Olivia đang ngồi ở sofa chợp mắt.
Olivia vẫn chính là Olivia, khuôn mặt xinh đẹp lại rất kiêu ngạo, còn diện mạo xinh đẹp không tương xứng với chỉ số thông minh.
"Ta thật sự là quá mệt." Olivia khép hờ đôi mắt, có chút lười nhác nhìn đèn trần, "Trốn đông nấp tây, lo sợ bị bọn họ tìm được, giống như là bọn họ thật sự quan tâm đến ta, nhưng đương nhiên không phải, thực tế chỉ vì muốn khống chế ta mà thôi."
"Còn có Thẩm Chi Phồn," Olivia xoa mặt, "Hắn ta thật sự rất đáng sợ, nếu không phải ta làm ra vẻ như say đắm hắn ta, khiến hắn ta bị Hoàng gia chú ý, chỉ sợ ta đã trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của hắn ta rồi."
Ngôn Sóc xoa xoa huyệt thái dương.
Anh không có tâm tình cãi cọ với Olivia, tuy rằng Olivia nói chuyện có chút không đúng trọng tâm, nhưng mấy chuyện này nhất định cô không có khả năng lấy ra làm chuyện đùa.
"Vì sao Ferdinanda lại muốn làm phản?"
Ánh mắt Ngôn Sóc sắc bén như lưỡi dao, lẳng lặng ngồi nhìn Olivia.
"A, ta còn nghĩ rằng anh sẽ hỏi ta về chuyện của Thẩm Chi Phồn chứ," Olivia ngồi dậy, cô nghĩ nghĩ, lại thở dài, "Còn có thể vì cái gì, dục vọng, dã tâm, cho dù thân phận tôn quý như vậy, nhưng anh ta vẫn cảm thấy bất mãn về quyền lợi, anh ta không thể chờ thêm được mấy năm nữa phụ hoàng thoái vị."
"Nhưng hiện tại Ferdinanda không có ở nơi này, mà mọi thông tin đều không thể truyền tới khu trùng động được, anh ta cứ như vậy mặc kệ?"
"Vị huynh trưởng này của ta từ trước đến nay đều vô cùng kiêu ngạo," Olivia thổn thức một tiếng, "Anh ta cảm thấy bản thân mình vô cùng hoàn hảo không thể chê được, huống chi anh ta cũng không phải là không có kế hoạch, Thẩm Chi Phồn chính là bả đao có ích nhất với anh ta, không gì có thể địch nổi."
Ngôn Sóc không nói gì, tin tức Ferdinanda làm phản quá mức đột ngột, càng đột ngột hơn chính là tin tức về Thẩm Chi Phồn.
"Chậc, không phải là anh vẫn luôn cho rằng Thẩm Chi Phồn thích Ferdinanda sao, thật ra không phải, à được rồi, cái quan hệ nam nam đó ta cũng không biết rõ ràng lắm." Olivia nhún vai, "Ta chỉ biết vì sao hắn ta lại đi theo Ferdinanda."
Trái tim Ngôn Sóc chợt trầm xuống: "Vì sao?"
"Bổi vì...!Thân thế của Thẩm Chi Phồn."
Olivia đảo mắt, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô nhẹ nhàng chuyển động.
"Hiện tại cao tầng vẫn ép tới gắt gao án kiện vụ nổ tinh hệ N năm đó, ngay cả cấp bậc cao cấp như anh cũng không biết rõ ràng, anh không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Thẩm Chi Phồn hận chết cái Đế quốc này, cho nên hắn đem tài năng của mình ăn ý phối hợp với Ferdinanda."
Ngôn Sóc cảm thấy cổ họng mình đắng chát.
"Thân thế của cậu ta?"
Olivia lấy điện thoại mở ra một bức ảnh.
"Anh có biết Đế quốc có một kế hoạch bí mật 'Vinh Quang' cấp S không, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn đoạt được người có huyết mạch này, Thẩm Chi Phồn và mẹ của hắn đều là người như vậy, vì để đối thủ một mất một còn không biết được họ ở đâu, trả giá mấy vạn sinh mệnh cũng không có nơi nào để đi."
"Thẩm Chi Phồn bởi vì Đế quốc mà mất đi cha mẹ, mất đi ngôi nhà, mất đi tất cả, anh đoán xem hắn ta có hận không?"
"Đây đều là do Ferdinanda nói cho hắn ta biết, anh ta che chở cho Thẩm Chi Phồn, xóa đi tên hắn ta trong 'Kế hoạch Vinh Quang', bởi vì anh ta cảm thấy Thẩm Chi Phồn dùng rất hữu ích, không hẳn là để cho cái kế hoạch rách nát kia biến mất trên cõi đời này, mà bởi vì hắn ta còn là một thiên tài cơ giáp....!Thật sự là quá có ích."
Ngôn Sóc nắm chặt bàn tay của mình.
"Còn có một việc ta cũng không ngại nói cho anh biết," Olivia lại bắt đầu nhai cái bong bóng chết tiệt kia, "Ngôn gia cũng là một mối họa lớn trong lòng Ferdinanda, giải quyết ta xong, có lẽ mục tiêu kế tiếp của Thẩm Chi Phồn chính là anh đấy."
- --
Mình mới đào hố "Antoine trên mây" mong mọi người ủng hộ, hehe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...