Lê Chấn chọn một vị trí cách hai người bọn họ không quá gần mà ném, chấn động mãnh liệt khiến còi cảnh báo kêu liên tục, một luồng năng lượng tinh thần mạnh mẽ trãi rộng khắp khu thí nghiệm, cặn kẽ rà soát từng chỗ một.
Lê Chấn để mặc cho tia tinh thần lực đó quét một vòng quanh bản thân, không hề nghi ngờ, bắt đầu từ khoảng khắc hắn bước chân vào phòng thí nghiệm, năm dị năng giả hệ tinh thần phụ trách an toàn của toàn bộ phòng thí nghiệm đã quen thuộc hắn rồi, cho nên sau khi đảo một vòng thân thể hắn xong, liền dời sang chỗ khác.
Sau khi tinh thần lực kia dời mục tiêu, Trình Kỳ Đống đã vững vàng đứng đằng sau Lê Chấn lúc nào, mỉm cười nói, "Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, sẽ nhanh chóng giải quyết xong xuôi.
"
Lê Chấn gật đầu, Trình Kỳ Đống đột nhiên nhìn về phía mèo nhỏ trong lòng hắn, "Tang thi xâm nhập căn cứ gần đây nhất là một con mèo, đó là tang thi động vật đầu tiên mà tôi thấy, tôi đã thử qua rất nhiều thí nghiệm, động vật sẽ không dễ dàng nhiễm virus, một khi nhiễm rồi thì tất nhiên sẽ chết, Lê Chấn, đợi đến khi bắt được con tang thi mèo kia, cậu có hứng thú cùng nghiên cứu với tôi không?"
Bị ánh mắt ôn hòa của Trình Kỳ Đống nhìn chăm chú, lông trên người Phương Hòa dựng đứng hết cả lên, móng vuốt gắt gao níu lấy tay áo Lê Chấn, hắn im lặng vuốt lông cho cậu, không đáp lời.
Gã cười khẽ, giơ tay vỗ vỗ lên bả vai hắn, ngoài ý muốn phát hiện năng lượng tinh thần của mình đã thâm nhập vào giữa ý thức của hắn, giờ chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, là có thể nhẹ nhàng lấy được cấu tạo ban đầu của virus, gã vừa lòng xoay người trở về văn phòng.
Lúc này, Phương Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, giơ móng vuốt chọt chọt quả cầu mây đang ôm trong ngực, "Tang thi mèo gã nói chắc là Tiểu Bạch Cầu tới cứu Tiểu Tang đúng không, chúng ta có nên mang nó ra không?"
Bên trong cầu mây nhỏ chính là Tiểu Bạch Cầu bị tinh thần lực của Lê Chấn áp chế, lĩnh vực không gian cũng bị Lê Chấn cưỡng ép thu nhỏ lại bằng một quả cầu mây, sau khi Phương Hòa quắn dây lại thì một đường ôm vào phòng thí nghiệm, lúc này nó đang ngao ô ngao ô kêu bên trong quả cầu mây, chẳng qua trước đó Lê Chấn đã cảnh cáo nó, cho nên nó chỉ dám giương miệng chứ không phát ra tiếng.
Lúc nãy nó vừa mới nhìn thấy Tiểu Tang, nên hiện tại nó nóng lòng muốn đi cứu tang thi của mình.
Lê Chấn gỡ bỏ áp chế với Tiểu Bạch Cầu, kêu nó nhanh chút quậy ra động tĩnh càng lớn càng tốt, Tiểu Bạch Cầu gật mạnh đầu, nhanh nhẹn chui ra khỏi quả cầu mây, cấp tốc chạy về phương hướng của Tiểu Tang.
Phương Hòa hơi hơi lo lắng, "Sẽ không bị bắt đó chứ?"
Lê Chấn đè đè đầu cậu, "Chỉ cần chúng ta nhanh chút, thì sẽ không, đi thôi, anh đã biết vị trí của năm dị năng giả hệ tinh thần rồi.
"
Căn cứ vào cấu tạo kiến trúc của phòng thí nghiệm, thì hiện tại bọn họ đang ở dưới lòng đất hơn mười mét, mà vị trí của năm người kia thì sâu hơn.
Lúc này bên trong hành lang bắt đầu trở nên ồn ào, một lượng lớn thủ vệ dị năng giả tụ tập tới đó, chỉ trong thời gian vài phút, tổn hại của phòng thí nghiệm đã được dị năng giả sửa lại.
Phương Hòa nhìn những dị năng giả đó, cấp bậc đều rất cao, hiển nhiên là dị năng giả do Trình Kỳ Đống thúc giục mà ra.
Lê Chấn an ủi sờ sờ đầu cậu, sau đó mở rộng năng lượng tinh thần của Trình Kỳ Đống trong người mình ra, nháy mắt khác lạ hẳn ra, Phương Hòa buồn bực nhìn hắn, hiện tại cảm giác hắn mang lại chả khác Trình Kỳ Đống chút nào.
Tiểu Bạch Cầu bên kia không ngừng thử cứu Tiểu Tang ra, thu hút hết một mớ lớn thủ vệ.
Cho nên trên đường Lê Chấn đi tới chỗ năm dị năng giả tinh thần chỉ gặp phải một hai người, điều bị hắn nhẹ nhàng lừa gạt qua.
Mắt thấy đã sắp tới mục tiêu, Lê Chấn đột nhiên dừng bước, bên trong không có cảm giác của năm dị năng giả tinh thần như hắn tưởng tượng, Phương Hòa dẫm dẫm lên cánh tay hắn, "Lê Chấn?"
Hắn sờ đầu cậu, thời gian cấp bách, hắn cần phải phá bỏ phòng ngự của phòng thí nghiệm trước khi đám người Vệ Bàn Giang động thủ, Lê Chấn bỗng nhiên đập vỡ cửa phòng trước mặt, tình hình đập vào mắt thật sự kinh khủng, hộp sọ của năm dị năng giả hệ tinh thần bị mở ra, vô số đường dây cắm sâu vào não, cuối cùng kết hợp lại còn năm sợi dây kết nối với một cái thiết bị ở giữa, mà thứ được cố định trên thiết bị kia là một viên thiên thạch.
Đối với Trình Kỳ Đống càng thêm thấy ghê tởm, năng lượng tinh thần của Trình Kỳ Đống không giữ được lâu, đã bị năm luồng tinh thần lực làm cho vỡ nát, sức mạnh phòng ngự nháy mắt khởi động, Lê Chấn giơ tay trước hết đưa Phương Hòa ra ngoài, dùng tinh thần niệm lực mạnh mẽ chống lại công kích.
Hai luồng năng lượng va chạm làm Phương Hòa choáng đầu hoa mắt theo, ý thức như bị một cái đinh nhọn đâm vào, đâm từng sợi thần kinh, tốn sức lắm mới có thể từ trên đất đứng lên, nhìn Lê Chấn căng thẳng đối kháng một mình, Phương Hòa cắn răng, trong nháy mắt móc ra một quả cầu tia chớp, ném vào cục thiên thạch.
Nhưng mà thiên thạch chẳng những không bị hư hao, mà ngược lại còn nhẹ nhàng hấp thu luôn năng lượng trong quả cầu tia chớp.
Phương Hòa khẩn trương nhìn Lê Chấn, may mà cậu đã lựa cái không mạnh lắm, không ảnh hưởng gì tới Lê Chấn, cậu nhìn năm dị năng giả tinh thần bị cố định, trong tay cầm mấy quả cầu nhưng không dám thử.
Ngoài cửa vang tới âm thanh ồn ào, thủ vệ đã xông tới bên này rồi, Phương Hòa nhanh chóng vọt tới cửa, nhắm chuẩn bị trí, quăng mấy quả cầu qua, nháy mắt nổ luôn mấy người thủ vệ, cửa đi cũng bị sụp, chặn hết đường.
Phương Hòa quay đầu nhìn về phía Lê Chấn, phỏng chừng là có liên quan tới việc hai luồng năng lượng va chạm, thiên thạch trên trang bị không ngừng lan tỏa năng lượng cường đại, Phương Hòa dường như nghe được tiếng kêu hưng phấn của Tiểu Bạch Cầu, nhưng cậu biết đây cũng không phải là chuyện tốt, nói không chừng tang thi bên ngoài căn cứ cũng đang hưng phấn như vậy, hiện tại bọn họ không thể biết được tình hình bên ngoài, chỉ có thể chờ đợi, hi vọng phòng tuyến một có thể chống chọi ở một mức nhất định.
Hiện tại có cậu và Lê Chấn, còn có Tiểu Bạch Cầu đang lung tung đánh sâu vào trong, phỏng chừng bọn Dương Phi từ lối đi bí mật tới đây sẽ không gặp bao nhiêu trở ngại.
Phương Hòa phấn chấn tinh thần, lấy thêm thật nhiều quả cầu tia chớp, chuẩn bị lần thứ hai đối mặt với dị năng giả sau khi phá được lối đi.
Dị năng giả tới ngày càng mạnh, dù tốc độ cậu nhanh, ném cũng chính xác, nhưng vẫn không chịu nổi dị năng giả càng ngày càng nhiều, Phương Hòa thường thường quay đầu lại nhìn Lê Chấn, thời điểm Phương Hòa vừa chặn xong một đợt công kích mới, phía đường bên kia đột nhiên trở nên im ắng.
Cậu cảnh giác nhìn chằm chằm cửa, một bóng người đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lê Chấn, cảm thán nói, "Trách không được thầy luôn nói cậu là nhân tài hiếm thấy, vậy mà có được năng lực mạnh mẽ tới vậy.
"
Quản ông ta cảm thán cái cộng lông, Phương Hòa nháy mắt quăng qua vô số quả cầu tia chớp về phía Trình Kỳ Đống, không nghĩ tới một màn khiếp sợ đột nhiên xuất hiện, tất cả quả cầu đều yên lặng, tựa như bước vào một lĩnh vực nào đó, hoàn toàn mất đi tác dụng bị Trình Kỳ Đống nhẹ nhàng nắm trong tay bóp nát.
Lĩnh vực không gian!
Phương Hòa nhớ tới dị năng giả có thể đối đầu với Tiểu Bạch Cầu, chẳng lẽ người đó chính là Trình Kỳ Đống?!
Gã nhìn về phía Phương Hòa, biểu tình hơi hơi kinh ngạc, "Thú hóa hay là tang thi mèo?"
Trình Kỳ Đống vừa nói chuyện, một lượng lớn tinh thần lực vừa tập kích tới chỗ Phương Hòa.
Đúng lúc này, năm dị năng giả tinh thần giống như bị nạp vào một lượng pin lớn, nổ tung, Phương Hòa bị năng lượng va chạm lăn mấy vòng, va vào góc tường, nguy hiểm tránh thoát công kích của Trình Kỳ Đống.
Lê Chấn cấp tốc xoay người, nhìn về phía người có lĩnh vực không gian, hoàn toàn không bị vụ nổ ảnh hưởng Trình Kỳ Đống, đối với loại khốn này thì không cần tốn nước miếng, trực tiếp đấm là được.
Tầm mắt Lê Chấn nhìn tới Phương Hòa bị tinh thần lực ảnh hưởng, trái tim run rẩy, lập tức nói với cậu, "Đi tìm Vệ Bàn Giang, chỗ này để anh!"
Mắt thấy bản thân ở đây cũng chỉ kéo chân sau, trở ngại Lê Chấn toàn lực đối phó Trình Kỳ Đống, Phương Hòa cắn răng một cái, chịu đựng cơn đau đớn như muốn nổ đầu mà chạy ra ngoài, lúc ra khỏi phòng, Phương Hòa nói một câu chỉ Lê Chấn hiểu, "Chống đỡ không được thì vào trong!" Ý vào trong này đương nhiên là kêu hắn vào không gian.
Trong lúc Lê Chấn nói chuyện, Trình Kỳ Đống đã đột nhiên di chuyển cơ thể, đi tới gần thiên thạch, trong miệng lẩm bẩm mấy câu làm người ta nổi nóng, "Hai người các cậu đúng là vật thí nghiệm tuyệt vời!"
Lê Chấn đương nhiên hiểu động tác của gã, không ngăn cản, hắn hấp thu thiên thạch cũng mới tới cấp bốn thôi, Trình Kỳ Đống là dị năng giả cấp năm, đương nhiên không phải tự nhiên mà được vậy, cái loại cắn nuốt năng lượng hạch của người khác để thăng cấp này, nếu còn tiếp tục lợi dụng thiên thạch, tự bạo là chuyện sớm muộn.
Lê Chấn bên này lo Trình Kỳ Đống, Phương Hòa bên kia vội vã chạy lòng vòng bên trong phòng thí nghiệm đã bị quả cầu tia chớp nổ tới biến dạng, nơi này đều là dị năng giả bị Trình Kỳ Đống hạ ám chỉ, may mà tốc độ Phương Hòa nhanh, bọn họ muốn bắt cũng bắt không được, chờ tới khi Phương Hòa chạy tới chỗ nhốt Tiểu Tang, thì Tiểu Bạch Cầu đang y như làm nũng mà cọ cọ vào tay Tiểu Tang của nó.
Phương Hòa đón hai đứa nó xong, liền nhanh chóng chạy tới chỗ dự định, chờ đến khi cậu dùng quả cầu tia chớp làm nổ vỡ bức tường dày nặng, đám người Vệ Bàn Giang cũng vừa lúc đuổi tới.
"Tiểu thủ lĩnh!" Nhóm Dương Phi thấp giọng kêu một tiếng.
Vệ Bàn Giang ngây ngốc nhìn khắp nơi, nghi hoặc không biết cái người trêu cợt bắt cậu ta gọi đại ca đâu, Phương Hòa đã há mồm nói, "Đẩy nhanh tốc độ, phân công hành động!"
"Vâng! Tiểu thủ lĩnh!" Dương Phi nhanh chóng dựa theo kế hoạch, phân công người cùng nhau hành động.
Trước đó Lê Chấn đã cho bọn họ xem qua kết cấu của phòng thí nghiệm, hơn nữa còn có một ít tư liệu Tôn Bằng cung cấp, bọn họ có thể xác định được phần lớn vật thí nghiệm bị nhốt ở đâu.
Vệ Bàn Giang bắt lấy tay ông nội cậu ta, "Ông nội, con bị ảo giác phải không? Con mèo kia có thể nói kìa!"
Vệ lão gia tử nhìn thân ảnh biến mất như ảo giác kia, vui mừng gật đầu, "Cháu nội ông phải lợi hại như vậy chứ!"
Vệ Bàn Giang hắc tuyến đầy đầu, vô số dây leo xung quanh cũng kích động theo, đâm vào tường, ngay cả cửa cũng không cần đi, trực tiếp đập nát tường của phòng thí nghiệm.
Dọc theo đường đi mấy dị năng giả thủ vệ đã bị bọn họ liên hợp giết chết, toàn bộ phòng thí nghiệm loạn thành một cục, nhưng mà bọn họ cứu càng ngày càng nhiều người, Phương Hòa lại thấy có gì đó không đúng, nhìn Ngụy Tử Đình đi theo bên cạnh Vương Triệt, cậu đột nhiên cả kinh, ngoại trừ đám trẻ con đang tiến hành thực nghiệm ra, bọn họ không thấy tụi nhỏ khác đâu cả!
Phương Hòa vọt tới bên cạnh Tôn Bằng vừa mới tìm được, móng vuốt nắm lấy quần áo cậu ta, "Mấy đứa nhỏ khác bị nhốt ở đâu?"
Tôn Bằng sau khi được cứu còn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ đã bị một con mèo bắt lấy, kinh ngạc mờ mịt lắc đầu.
Phương Hòa nghiến răng, quay đầu nói với Vệ Bàn Giang, "Các cậu cứu người, tôi đi tìm nơi khác!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...