Lâm Vi Vi luôn là một cô gái có tính tình rất tốt, dùng từ hiện đại phổ biến mà nói chính là một cái bánh bao mềm. Sở thích của cô cũng không nhiều, một trong số đó là trồng hoa. Trên ban công nhà trọ của cô hầu như đủ loại hoa, mỗi sáng thức dậy trông thấy những bông hoa xinh đẹp tâm trạng mỗi ngày càng tốt hơn.
Có một sáng, lúc cô mang theo bình nước nhỏ để tưới nước cho chậu hoa cúc ba tư của cô, thì có một con mèo màu xám từ trời giáng xuống. Nói đúng ra hẳn là từ lầu trên nhảy xuống. Con mèo kia rơi ngay chậu hoa cúc ba tư của Lâm Vi Vi, hai tròng mắt hổ phách nhìn thẳng chằm chằm Lâm Vi Vi, sau khi tao nhã liếm móng vuốt nó lại xoay người bỏ đi.
Vi Vi ngớ ra nhìn bóng dáng của con mèo kia xa dần…
“A! Cúc ba tư của mình!” Bị mèo đè bẹp rồi.
Đây chỉ là một sự bắt đầu, con mèo kia hình như rất thích nhà của Lâm Vi Vi. Gần như mỗi ngày đều nhảy xuống lầu, ở lại ban công nhà cô một lát. Không phải phá vỡ chậu hoa thì nhổ cả hạt mầm mới gieo xuống. Nhưng nó lại xuất quỷ nhập thần khó mà đề phòng. Lâm Vi Vi chỉ đi ra ngoài mua đồ ăn, lúc về phát hiện hoa quỳ thiên trúc phấn đấu chiết cành cả đêm hôm qua đang thoi thóp nằm dưới đất, ban công là một đống hỗn độn.
Bánh bao mềm Lâm Vi Vi nhịn ba lần, không bao giờ cho phép có lần thứ tư nữa! Cô đã sớm nghe được chủ nhân của con mèo này ở phòng 302 lầu trên căn hộ của cô. Cô đem lời thoại mô phỏng trong đầu vài lần, lúc này mới lấy dũng khí lên lầu.
Người ở căn hộ 302 vừa mới chuyển đến, hàng xóm sát vách chỉ thấy mặt anh ta một lần, nói là một chàng trai cao cao gầy gầy. Anh ta ít khi ra ngoài nên mọi người không quen, ngay cả tên gì cũng chẳng biết.
Lâm Vi Vi gõ cửa, lúc đầu không có người đáp lại. Sau khi cô gõ liên tục một phút đồng hồ thì cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở ra một khe hở. Một đôi mắt màu hổ phách thình lình xuất hiện trước mặt, Lâm Vi Vi bị doạ đến mức vội vàng lùi ra sau, kết quả bị trượt chân ngã xuống mặt đất.
Nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến tiếng khẽ cười, mặt Lâm Vi Vi hơi nóng, cô lập tức đứng dậy phủi bụi trên váy. Cửa hoàn toàn mở ra, Lâm Vi Vi trông thấy một chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng. Con mèo trong lòng anh ta chính là con mèo thường xuyên đến nhà Vi Vi quấy rối.
Chàng trai trắng trẻo thanh tú nhếch miệng cười nhẹ, “Có chuông cửa không bấm, tay gõ cửa có đau không?”
Mặt Lâm Vi Vi càng nóng dữ dội, anh chàng trước mắt so với những chàng trai cô thường gặp thì đẹp hơn hẳn, với lại khi anh cười rộ lên liền hiện ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“…Anh…mèo của anh luôn đến nhà tôi quấy rối, làm nát bét hoa của tôi!” Vi Vi hơi ngượng ngùng, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Như vậy à ——” chàng trai kéo dài âm thanh, anh giơ tay vỗ đầu mèo, “Là Lộ Tây không đúng, tôi xin nhận lỗi với cô. Như vậy đi, tôi có thể đến nhà cô xem tổn thất sau đó bồi thường cho cô nhé?” Anh vuốt móng mèo, vẻ mặt cười sáng lạn.
“Ơ?” Lâm Vi Vi ngẩn người xua tay liên tục, “Không cần bồi thường, tôi chỉ tới đây nhắc nhở một tiếng.”
“Nhất định phải làm, tôi là hàng xóm mới của cô, tôi không muốn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi và cô được không?”
Nụ cười của chàng trai như là có một loại ma lực, Lâm Vi Vi ngẩn ngơ mà gật đầu. Đợi anh mang giày ôm Lộ Tây xuống lầu thì Lâm Vi Vi mới hồi phục tinh thần, anh ta và cô có quan hệ gì chứ?!
Mặc dù đã xem qua một lần, nhưng khi Lâm Vi Vi nhìn lại tình trạng bi thảm ở ban công vẫn như cũ, cô nhịn không được mà thở dài chán nản. Mầm hoa trước đó còn thoi thóp nay đã hoàn toàn chết đi. Chàng trai đầy hứng thú đi thăm nhà của Lâm Vi Vi. Trên vách tường màu xanh nhạt treo tranh trang trí màu vàng nhạt, vật dụng trong nhà bày biện vô cùng đơn giản, làm cho cả nhà nhìn qua rất sạch sẽ nhưng không mất đi ấm áp. Anh nhìn thấy giá vẽ và hộp màu đặt trong phòng khách, sau đó quay đầu hỏi, “Cô là sinh viên mỹ thuật sao?”
“Không phải, chỉ là xuất phát từ hứng thú.” Vi Vi lắc đầu đi ra phía trước cầm một miếng vải che khuất bức tranh hoa lan tử la còn chưa hoàn thành. Cuối cùng chàng trai dời tầm mắt sang ban công.
“Quả thật…là vô cùng thê thảm…” Chàng trai lắc đầu, anh giơ mèo lên, “Có nghe không Lộ Tây, sau này không thể lại tới nhà chị quậy nữa, bằng không tao liền đuổi mày đi biết không?” Anh nói chuyện với mèo như con nít, con mèo kia dường như nghe hiểu chàng trai đang nói gì mà “meo” một tiếng.
Sau đó chàng trai rời khỏi. Nhưng ngay cả anh ta tên gì Lâm Vi Vi cũng chưa hỏi. Sự xuất hiện của chàng trai giống như cảnh trong mơ nhỏ bé. Vi Vi nằm trên giường nhớ lại mọi việc xảy ra vào ban ngày, chàng trai tuấn tú như bước ra khỏi bức tranh màu nước, ôm một con mèo đến nhà cô…
“Mình không phải ngủ mớ chứ!” Vi Vi sờ đầu mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...