Xích Hương Hương nhanh chóng sai người đến dinh thự của Xích Diễm để báo tin, tam hoàng tử lúc đó đã làm xong việc và đang chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy việc này đương nhiên hắn hoàn toàn không còn vui vẻ.
Cùng lúc đó thì những hộ vệ hắn âm thầm phái đi bảo vệ cô cũng về đến nơi, một trong số ngập ngừng rồi lên tiếng:
" Chủ quân, lễ hội đông người cho nên chúng thần không thể theo sát được...".
Còn chưa kịp nói xong thì đã ăn ngay một cái tát của hắn, Xích Diễm thường ngày dù có giận đến mức nào thì vẫn kiểm soát được biểu cảm và luôn duy trì một nụ cười giả tạo mang theo chút lạnh lùng và áp bức, nhưng lúc này thì gương mặt của hắn hoàn toàn mất đi nụ cười đó, ánh mắt phát ra tia tàn bạo tiến đến rồi túm lấy cổ áo của người đang ngã sóng soài trên mặt đất, giọng nói không mang theo uy hiếp mà thực chất muốn giết người:
" Bảo vệ một người, thất trách để họ biến mất còn dám biện minh ở đây?".
Lương Tri lúc này thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng bước đến gần hắn rồi nhỏ giọng:
" Điện hạ, hộ vệ của chúng ta dù không phải xuất sắc nhất nhưng thực lực chẳng hề tệ, vậy mà chỉ trong vài phút lơ đãng thì người đã biến mất, có thể thấy được việc này có vấn đề...".
" Việc này còn cần ngươi phải nói ta nghe sao?".
Hắn vung mạnh tay, người lại lần nữa ngã xuống. Xích Diễm đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu:
" Mau chóng đi tìm người, điều động thêm hộ vệ, tội của các ngươi ta sẽ trừng phạt sau".
Không hoàn thành nhiệm vụ, chủ quân đã rất nhân từ khi không lập tức chém đầu.
_____________
Trong một căn phòng tối tăm chẳng hề biết được ngày hay đêm, một cô gái nhỏ đang bị xích hai tay lên bức tường, cổ tay lẫn các ngón tay không tróc da chảy máu thì cũng bị sưng lên, cơ thể có vô số vết thương do roi da để lại.
Bộ quần áo đẹp đẽ lúc ban chiều đi hội lúc này hoàn toàn nhuốm màu của máu, mùi hương dễ chịu của hoa cũng bị mùi tanh nồng che đi mất.
Tiểu Hắc không còn nhiều sức lực, chỉ có thể cam chịu để bản thân bị treo lên, cánh tay của cô như sắp lìa khỏi cơ thể rồi.
Đau quá.
Đám người kia sau khi đưa cô ra khỏi dòng người đông đúc kia thì nhanh chóng đánh ngất, khi tỉnh lại thì Tiểu Hắc đã ở đây rồi, nhưng lúc đó cô không bị trói, vẫn còn tự do, cho đến khi một bóng người xuất hiện, là một người đàn ông.
Người này gương mặt ưa nhìn nhưng hoàn toàn không có chút thiện cảm nào, có thể nói rằng gã ta có chút âm hiểm.
Dường như... cô đã gặp gã ta rồi thì phải.
Tiểu Hắc nhìn người trước mặt, cô giữ khoảng cách rồi quan sát gã từ trên xuống, chân mày hơi chau lại rồi nghi hoặc lên tiếng:
" Nhị... điện hạ?".
Gã đàn ông gật gù rồi nhẹ cười một cái:
" Người ở bên cạnh tên em trai kia đúng là không ngốc nhỉ, cứ tưởng sở thích của nó chính là dân đen ti tiện nhưng xem ra nhìn cũng thuận mắt đấy chứ?".
Xích Hoan nhìn từ đầu đến chân khiến cho cô khó chịu, ánh mắt của gã chẳng hề đứng đắn và ngay cả hành động cũng thế.
" So với đứa em trai kia thì trở thành người của ta sẽ có lợi hơn cho ngươi đấy, dù thân phận của chúng ta cách biệt nhưng ta có thể cân nhắc để ngươi trở thành thiếp, chỉ cần... ngươi giúp ta thu thập thông tin quan trọng của Xích Diễm".
" Việc tranh chấp của hai vị điện hạ đây có liên quan gì đến tôi, hà tất cứ phải lôi tôi vào".
" Ngươi không liên quan, nhưng ngươi xui".
" Nếu tôi không làm thì sao?".
Xích hoan cười nhếch môi:
" Ta có vô số cách khiến cho Xích Diễm phải nổi điên, điều mà ta muốn chính là khiến cho nó đau khổ".
Vậy thì tự đi mà làm.
" Nhị điện hạ thân phận cao quý, cho người âm thầm đưa tôi đến nơi này không sợ có người biết được thì danh tiếng sẽ bị phá hỏng sao?".
Xích Hoan tiến đến, ánh mắt đặt ở trên cơ thể của cô, Tiểu Hắc chỉ đợi có thể nhanh chóng cho hắn một đá vào ngay hạ bộ nhưng còn chưa kịp bắt người uy hiếp thì đã bị đám thân tín của gã chế trụ.
Xích Hoan đương nhiên gần như nổi điên, gã nằm trên đất quằn quại, gân cổ hiện rõ, gương mặt đỏ lên, có vẻ như vô cùng đau đớn, hoàn toàn mất khống chế rồi thét lớn:
" Trói nó lại, hành hạ đến khi nó xin tha mới thôi!!!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...