Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử
Xích Hương Hương nhìn chăm chăm vào Mễ Lộ, cô ta hơi yếu ớt thở dài rồi tiếp tục nói:
" Việc bản thân là nữ sao lại giấu cơ chứ?".
" Vậy thì sao phải nói?".
" H... hả?".
Thập tam công chúa rút tay về, lui ra sau giữ khoảng cách rồi tiếp tục nói:
" Nếu như cô ấy có giấu thì cũng là do chúng ta chưa thân thiết đến mức nói ra bí mật, hơn nữa... chúng ta cũng chưa từng chia sẻ với cô ấy bất cứ thứ gì".
Mễ Lộ có chút lo lắng nhưng vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng mà lên tiếng:
" Phải, công chúa nói như thế cũng rất đúng. Chỉ là tôi cảm thấy tiếc cho tình cảm mà người dành cho Tiểu Hắc, cô ấy như thế cũng không khác gì đang lừa gạt lợi dụng sự chân thành của người".
" Tình cảm đã cho đi ta không tiếc nuối gì cả, Tiểu Hắc không nói hẳn là có nỗi khổ tâm, ta thông cảm được".
" Công chúa tốt với nguòi khác như thế mặc kệ họ xem mình như kẻ ngốc thì sau này sẽ đau khổ lắm, tôi với người kết thân đã lâu cho nên mới nhắc nhở".
Nhắc nhở hay là đang muốn kích động ta đối phó với Tiểu Hắc? Chỉ e ngươi làm như thế không phải có ý tốt mà là nhìn thấy Tiểu Hắc ở bên hoàng huynh cho nên cảm thấy tức giận muốn mượn tay ta hại người.
Trước đó Xích Hương Hương cùng với Mễ Lộ rất thường xuyên dùng trà với nhau, đối với người không có người quan tâm như thập tam công chúa mà nói thì tiểu thư thái sư không giống với đám người uý tộc kia xem thường cô, vậy nên cũng có chút quý trọng.
Trong lòng Xích Hương Hương luôn đinh ninh những gì cô ta nói là muốn tốt cho mình, nhưng khi đứng ở góc độ là người ngoài nhìn thấy những điều mà cô ta nói phần lớn mang tính khiêu khích nhiều hơn thì cô cũng nhận ra vài phần.
Mễ Lộ giao du với Xích Hương Hương là do cô không được yêu thương vậy nên dễ giật dây, kết giao với người bị ghẻ lạnh càng chứng minh thanh danh hiền lương của cô ta là thật. Điều quan trọng hơn chính là thập tam công chúa được Xích Diễm che chở, nếu như thế thì chẳng phải sẽ có nhiều cơ hội gặp hắn hơn hay sao?
Xích Hương Hương nhận ra cả rồi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu không phản bác:
" Cô nói đúng, vậy thì ta chỉ có thể cảm ơn sự nhắc nhở này của cô, về chuyện của Tiểu Hắc thì không cần quan tâm đâu, dù sao thì nhân phẩm của cô ấy ta hiểu rõ".
" Nếu như thế thì tại sao lại lừa gạt người cơ chứ?".
" Được rồi, hôm nay dự tiệc thực sự rất mệt, ta muốn về nghỉ ngơi, có gì thì sau này nói tiếp".
Rõ ràng Xích Hương Hương đứng ở đây đợi mà bây giờ lại bảo mệt? Mễ Lộ không vui nhưng không thể làm gì được, phần lớn quan khách vẫn còn, nếu như giận dữ với Xích Hương Hương thì sẽ gây sự chú ý, chỉ có thể thuận theo.
Xích Hương Hương lúc này tầm mắt dán vào người phía sau Mễ Lộ, nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng hỏi:
" Tỳ nữ kia... má bị sao thế?".
Tiểu thư thái sư hơi nhíu mày nhưng rất nhanh liền niềm nở cười:
" À, cũng không có việc gì lớn đâu, ta đã giải quyết cả rồi".
Tỳ nữ cúi đầu rồi che một bên má sưng đỏ bỏng rát, có chút run rẩy mà đáp:
" Bẩm công chúa... nô tỳ chỉ là bất cẩn thôi ạ".
Bất cẩn gì chứ? Nhìn thế nào đi nữa thì cũng thấy là do bị tát nên mới sưng thế kia.
" Ừ, ta về trước".
Dù nhận ra sự bất thường nhưng Xích Hương Hương cũng không tiện can thiệp vào, nhanh chóng rời đi.
Mễ Lộ nhìn thập tam công chúa, người đi xa dần thì nụ cười cũng vụt tắt, được người hầu dìu lên xe ngựa, cô ta âm trầm nhỏ giọng:
" Về đến nhà sẽ trừng trị ngươi sau".
" Vâng..." - Tỳ nữ nuốt ngược uất ức vào trong mà nhẹ nhàng lên tiếng.
__________
Bên cạnh đó, ở trong thư phòng hoàng gia, một chậu sứ tinh xảo được nhà vua nâng lên rồi ném thật mạnh vào người đang đứng ở phía đối diện, âm thanh vỡ nát chói tai vang lên cùng với tiếng chửi mắng:
" Khốn nạn, con có biết lúc này con đang làm cái trò gì hay không?!".
Người đàn ông nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bả vai bị chậu sứ đập trúng rồi đưa tay thờ ơ phủi phủi bụi bẩn bám trên áo lông và đáp:
" Cầu hôn, hay là phụ hoàng cảm thấy việc này quá sơ sài?".
Xoảng!!!
Tách trà trong tay sượt qua mặt của người đàn ông, va chạm vào bức tường phía sau rồi rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...