Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử
Tiểu Hắc nhìn người đàn ông đang mang ý cười không hề tốt đẹp ở trước mặt nhạt giọng:
" Điện hạ đây muốn mời ai là việc của ngài, tôi không quan tâm" - Tiếp theo đó thì cũng rời đi.
Tình huống này đã nằm trong dự tính của hắn, Xích Diễm cũng không sống chết bám theo cô, hắn ngồi ở bàn trà rồi hờ hững nói với Lương Tri:
" Em gái ta thế nào rồi?".
" Đã về đến dinh thự an toàn rồi ạ, nghe nói là đã khóc rất nhiều, ai hỏi gì cũng không nói".
Xích Diễm cong môi cười rồi đưa tách trà lên miệng nhâm nhi:
" Con nhóc đó không phải loại người nhiều chuyện, việc này chắc chắn sẽ không nói với ai".
" Việc gì vậy ạ?".
" Hỏi làm gì, đi làm việc đi".
"..........".
Bẵng đi một thời gian, hơn nửa tháng sau ở trong dinh thự của thập tam công chúa truyền ra tin tức cô ấy bỏ ăn, Tiểu Hắc nghe phong thanh việc này cho nên viết thư gửi đến nhưng không nhận được hồi âm, trong lòng cũng dâng lên một nỗi áy náy to lớn.
Xích Diễm dạo gần đây không có đeo bám, dường như công việc của hắn khá bận rộn, khá kỳ lạ là Tiểu Hắc cảm thấy có chút trống trãi, không biết là do dinh thự này rộng lớn đông người nhưng không có người tâm sự hay là đã dần quen thuộc với việc bị mỗi ngày nhìn thấy hắn.
Ôi trời, mày đang nghĩ lung tung cái gì đó?! Tiếp xúc với tên điên lâu ngày nên bị điên theo luôn rồi à?!!!
" À... cái đó...".
Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ vớ vẩn của cô, là một nữ hầu, cô ấy đưa cho cô một thiệp mời rồi nhỏ giọng:
" Thập tam công chúa cho người đem cái này đưa cậu".
" À ừm, cảm ơn".
Tiểu Hắc nhận lấy rồi mở ra xem, cô khá bất ngờ vì nội dung có trong thư.
- Tiểu Hắc, ta đã nhận được thư mà cậu gửi và đã xem tất cả, những ngày qua ta khá rối rắm cho nên không hồi âm, bây giờ đã bình tĩnh hơn cảm thấy việc này không đúng phép tắc cho lắm, dù mạo muội nhưng hôm nay cậu có thể đến dinh thự của ta dùng trà được không? Ta nghĩ chúng ta cần nói với nhau rõ ràng.
Thập tam công chúa trong thư vẫn xưng hô là 'cậu' là không có ý để việc cô là nữ bị lộ hay là đang có mưu tính gì?
Dù là gì thì cô phải đến đó, nếu như cô ấy không hề nguôi giận mà muốn trừng phạt cô vì tội lừa dối thì cũng đành thôi, dù sự việc này không phải do cô cố ý, nhưng lại vô tình khiến cho cô áy chịu sự đả kích mà nhốt mình trong dinh thự hơn nửa tháng.
Áy náy dâng lên, Tiểu Hắc tìm bừa một nữ hầu rồi nói:
" Tôi đến chỗ của thập tam công chúa, nếu như tên khố... ờm, nếu như tam điện hạ có hỏi thì hãy chuyển lời lại giúp tôi nhé!".
" Vâng".
Tiểu Hắc vừa xoay người rời đi thì trong đáy mắt của nữ hầu hiện lên một tầng suy tính, tiếp đó đi đến chỗ đám người tụ tập cách đó không xa rồi thì thầm.
Xe ngựa của dinh thự hoàng tử không thể tuỳ ý lấy đi, cô cùng ngại hỏi Lương Tri, vậy nên cô chỉ có thể thuê một con ngựa cách đó không xa.
Đến dinh thự của công chúa, cửa cổng đã được mở sẵn từ bao giờ như là đang đợi cô vậy, trong lòng Tiểu Hắc có chút bất an nhưng vẫn vào bên trong, nữ hầu của công chúa niềm nở nhìn hộ vệ rồi hỏi:
" Cậu không đi xe ngựa của điện hạ sao?".
" Vâng, vì không thể tuỳ ý lấy đi cho nên tôi thuê ngựa đến đây".
" Vậy thì tốt" - Nữ hầu lẩm nhẩm.
" Hả?".
" À, không có gì đâu. Công chúa của chúng tôi đang đợi cậu ở đại điện, vì phía sau sân đang tu sửa cho nên không thể dùng trà ở đó được. Mời đi lối này ạ".
" Vâng".
Nữ hầu đưa Tiểu Hắc vào trong phòng trà, Xích Hương Hương đã ở đó từ lâu, sau khi đưa khách vào thì nữ hầu toàn bộ lui ra rồi đóng cửa, nụ cười trên gương mặt cũng tắt hẳn.
" Đã làm xong xuôi mọi việc chưa?" - Nữ hầu khi nãy dẫn đường cho cô lên tiếng.
Người bên cạnh cũng kính cẩn cúi đầu đáp:
" Rồi ạ, đã canh phòng nghiêm ngặt không cho bất cứ ai xông vào".
" Xử lý con ngựa khi nãy khách mang đến đi, chuyện này tốt nhất không được có bất cứ sơ hở nào kẻo làm ảnh hưởng đến thanh danh của chủ nhân".
" Vâng ạ".
Nhìn thấy Tiểu Hắc, công chúa nhẹ nhàng mỉm cười rồi chỉ tay vào phía bàn trà phía đối diện:
" Cậu đến rồi sao? Mau ngồi đi".
Tiểu Hắc thật thà ngồi vào đó, không nghĩ bản thân đang bị cuống vào một âm mưu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...