Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử
Suy đi nghĩ lại thì việc cô bảo hắn đi chết đi và việc đâm hắn cũng có khác gì nhau đâu? Đều là tội xúc phạm hoàng thất, mang tội chết.
Lưu Ly đứng ở một bên nhìn thấy Tiểu Hắc đang gặp chuyện thì không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc muốn lên tiếng thì Ba Lạc Bá Tư níu lấy tay cô, nhỏ giọng:
" Tiểu Hắc là hộ vệ của chúng ta, giờ đây lên tiếng không thích hợp mà có khi còn làm tình hình trở nên rối rắm, đợi tên kia trở lại xem hắn đang định làm gì".
Thái tử cho gọi nữ hầu khi nãy vào để điều tra, cô ấy đứng bên cạnh Tiểu Hắc run rẩy mãi không thôi:
" Lúc nãy đi ngang qua hành lang tôi có nghe thấy tiếng cãi vã, còn nghe thấy cái gì mà 'đi chết đi', vì sợ có việc không hay cho nên muốn tiến đến khuyên giải, không ngờ... không ngờ lại nhìn thấy cảnh hộ vệ này tay cầm đoản kiếm rồi đâm tam hoàng tử...".
" Nhân chứng cũng đã khai ra tất cả, còn gì để nguỵ biện nữa?!" - Quý tộc nào đó lên tiếng.
Tiểu Hắc đứng ở giữa đại điện, nhận vô số chỉ trích từ đám quý tộc chẳng biết gì, cô thực sự sợ bọn họ sẽ lục soát xem trên người cô có giấu vũ khí hay không, nếu như tiến hành thì việc cô là nữ không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ mà thôi.
" Lục soát xem trên người tên đó có giấu vũ khí hay không".
Không phải chứ? Chỉ là mới vừa suy nghĩ đến thôi đã có người cùng chung suy nghĩ rồi.
Tiểu Hắc có hơi lúng túng, khi có người tiến đến gần thì càng trở nên căng thẳng, việc này đương nhiên dưới góc nhìn của người khác thì bộ dạng của cô lúc này khả nghi vô cùng.
" Tên này quả nhiên có vấn đề, bệ hạ...".
" Nếu đã tra rồi thì chi bằng đợi tam hoàng tử đến nghe xem ngài ấy nói gì rồi hãy phán quyết" - Ba Lạc Bá Tư lên tiếng.
" Ngài công tước là đang bao che cho thuộc hạ của mình hay sao? Tên này có bản lĩnh ám sát tam hoàng tử có khi không phải chủ ý riêng mà làm theo lệnh của cấp trên".
" Bá tước nói thế là đang đổ tội danh ám sát lên đầu ta?".
" Vậy thì ngài cần gì bao che, nên công tư phân minh, chém tên này là có thể giải quyết...".
" Thôi đi, theo ta thấy thì đúng như lời công tước nói, phải nghe xem tam hoàng tử nói gì rồi mới quyết định" - Thái Tử lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại kia.
Những người có ý muốn xử tội hộ vệ đa số đều đối lập với công tước, cũng chẳng biết ai mới là kẻ công tư bất phân...
Cả đại điện đang nháo nhào thì một lúc lâu sau người nào đó mang thương tích đi vào, Xích Diễm tay đặt lên ngực được Lương Tri đỡ lấy cánh tay đang nhăn nhó trông vô cùng đau đớn.
" Mau lấy ghế cho tam hoàng tử" - Hoàng hậu lên tiếng.
Hắn được xếp chỗ ngồi dưới bệ hạ một bậc, có thể quan sát kỹ lưỡng mỗi một người có mặt ở đại điện, đương nhiên trong đó có cô. Tiểu Hắc chịu đựng ánh nhìn cay nghiệt của đám người ở đây không cảm thấy gì, nhưng lại vô cùng bực dọc đối với hắn.
" Bệ hạ, tam hoàng tử đến nước ta với ý muốn tốt đẹp, không thể để cho ngài ấy chịu bất cứ tổn thất nào".
Lương Tri sau khi dìu hắn đến ngồi xuống ghế thì cũng đứng bên cạnh, nhỏ giọng mà thì thầm:
" Con mắt nào của tên đó nhìn thấy ngài đến đây với ý tốt vậy?".
Xích Diễm cười như không cười rồi cũng nhỏ tiếng mà đáp:
" Có lẽ là do ta quá chân thành"..
Thân tín cố nén đi tiếng thở dài bất lực, trong lòng vốn đã chết lặng. Cái người này đến đây mục đích ban đầu là muốn lẻn vào dinh thự công tước để tìm Ba Lạc Bá Tư gây sự, tốt đẹp nỗi gì?
" Nay ngài ấy bị ám sát tại hoàng cung, lại trong buổi lễ ra mắt của công chúa, không thể để cho tên ám sát và kẻ đứng phía sau nhởn nhơ mãi được".
" Nếu như Công Quốc vì chuyện này mà hiểu lầm Đế Quốc thì mọi chuyện sẽ rất tệ hại, chiến tranh vừa kết thúc không lâu".
Tiểu Hắc đứng đó im lặng không nói gì, cũng lười nhìn cái tên ngồi phía đối diện đang khoái chí xem kịch. Quả nhiên cô không thích hợp làm hộ vệ, đáng lý nên đầu quân bên phía ám sát, giết chết tên điên này mới đúng.
Trong lúc mọi người đang nháo nhào lên vì hắn thì Xích Diễm khi đó kiểu:
" ♪~".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...