Người đàn ông nhìn cô chăm chăm rồi hắng giọng, tiếp theo đó tủm tỉm che miệng cười rồi lên tiếng:
" Lần đầu mà em bạo như vậy ư?".
Hắn tiến tới, bả vai thì lắc lư qua lại hệt như một loài động vật không xương, từng ngón tay xoắn xuýt vào nhau rồi tiếp tục cất cao giọng:
" Ngay cả người truyền thống như ta cũng không thể cản bước được em, thấy ghét~".
Nam giọng trầm cố gắng lên cao giọng rồi dẹo qua dẹo lại không cần nói cũng biết nó tởm thế nào, Tiểu Hắc trưng ra gương mặt như bị ép phải ăn chục quả chanh, đưa ánh mắt phán xét lẫn ghê sợ về phía hắn rồi bắt đầu lui ra xa, Xích Diễm đương nhiên không để cho cô toại nguyện, cô lui một thì hắn tiến hai, cho đến khi cô bị dồn vào góc tường không còn chỗ để lùi thì Tiểu Hắc mới miễn cưỡng ngừng lại rồi nhỏ giọng đối với người trước mặt:
" Này... có gì thì từ từ nói đi, anh tránh ra".
" Hu, hôm qua anh vào trong em cũng đâu có tỏ vẻ ghét bỏ thế này đâu".
Nhìn thấy cô liếc mình, hắn biết điều liền nhanh chóng ngậm miệng nhưng vẫn tiếp tục lắc lư cơ thể.
Sau đó không cần hỏi cũng biết việc cô trở về là không thể, Tiểu Hắc chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại dinh thự.
Điều này khiến cho hoàng đế không vui, kế hoạch thay đổi, Xích Diễm cũng bị đồn là kẻ tuỳ hứng. Một vài đại thần còn chỉ trích thẳng hắn ngay trên buổi thượng triều, đối mặt với việc này, người đàn ông vui vẻ cười.
Giữa triều một viên quan bức xúc tiến ra giữa điện rồi lên tiếng:
" Tam điện hạ rõ ràng điều động rất nhiều binh lính để hộ tống hộ vệ kia trở về Đế Quốc, đến cuối cùng lại đổi ý, việc này chúng ta biết ăn nói thế nào với công tước?".
Xích Diễm đứng chắp tay sau lưng, có chút đứng không yên khiễng khiễng gót chân, mỉm cười hệt như thằng đần nhưng vẫn đáp lại lời nói của kẻ kia:
" Nói cứ như mọi người sẽ thay ta gửi thư xin lỗi công tước vậy".
Ở đây đương nhiên không có ai dám làm, vậy nên cả đại điện im lặng hồi lâu, Xích diễm vẫn tủm tỉm cười rồi nói tiếp:
" Ta đã gửi thư cho Ba Lạc Bá Tư rồi, tên điên đó... ý nhầm, ngài công tước đáng kính đức độ tài hoa ấy chẳng có ý kiến gì cả, vậy nên chẳng cần phải lo lắng quá xa đâu".
Dù sao thì cũng phải nói tốt vài câu, sau này rước vợ cũng sẽ không bị làm khó.
Tam hoàng tử đưa tay lên che miệng rồi vân vê môi dưới, hắn vẫn rất vui chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì nữa, những người có mặt ở đó cũng cạn lời, chẳng biết nên nói gì nữa, tức giận hất tay áo rồi xoay lưng bỏ về vị trí cũ.
Xích Đế ngồi ở trên long ỷ, mang theo chất vấn mà lên tiếng:
" Con thực sự quá tuỳ hứng rồi".
" Con chỉ là tuỳ hứng chứ không có giam cầm hay cưỡng đoạt bất cứ ai. Hơn nữa, cách sống của con vẫn thế này, từ đó đến nay chẳng ai thèm quan tâm, sao bây giờ lại hứng thú vậy?".
"...........".
Một câu nói của hắn liền khiến cho đại điện im lặng, Xích Diễm tâm trạng đang tốt cũng không muốn những kẻ này làm ảnh hưởng, nhanh chóng xoay người rồi phất tay:
" Nếu như hôm nay không có việc gì quan trọng thì xin phép lui".
" Xích Diễm!" - Xích Đế giận dữ quát to.
Hắn ngừng bước đi, xoay đầu nhìn người đang ngồi trên cao rồi khẽ mỉm cười:
" Ngày mai sẽ đến gặp riêng người sau, phụ hoàng".
Khi hắn bước ra khỏi đó, những kẻ kia đương nhiên ra sức châm dầu vào lửa, tam hoàng tử không nghe cũng đủ biết được điều mà bọn họ nói là gì.
Có vẻ như có vài kẻ sợ hắn và Ba Lạc Bá Tư thân thiết sẽ ảnh hưởng đến người mà bọn chúng ủng hộ, ngoài ra còn phải kể đến thái sư nhỉ, sợ vụt mất con cá lớn là hắn, vậy nên khi nghe tin Tiểu Hắc sẽ tiếp tục ở lại thì đứng ngồi không yên.
Không yên thì không yên thôi, liên quan gì đến hắn chứ?
Xích Diễm vươn vai một cái rồi tiếp tục bước đi:
" Về với vợ thôi~".
Người đàn ông về đến dinh thự liền nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng đang luẩn quẩn quanh tâm trí, nhìn thấy cô đang ở ngoài hoa viên, hắn nhanh chóng bước đến từ phía sau ôm chằm, gục cằm lên đỉnh đầu của cô rồi than thở:
" Những kẻ ở trong triều gây khó dễ cho anh, đún là khúm nạng, hiu hiu~".
Nhìn thấy tình cảnh đó, con kỳ đà to lớn bất mãn lên tiếng:
" Hoàng huynh, ở đây còn có muội, tém lại chút đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...