Tạ Cố cũng không biết bài Tế thập nhị lang văn là bài gì, đó giờ văn học Trung Quốc cậu chỉ biết hai người Lý Bạch với Đỗ Phủ thôi, là bởi vì âm nhạc lưu truyền đã dẫn dắt.
Cậu bên này mới vừa suy nghĩ rốt cuộc nên trả lời như thế nào, Phàm Độ bên kia liền mở miệng, "Lời thì hết mà tình còn vô cùng, người có biết không.
Em cảm thấy những lời này có thể suy ra ba loại hàm ý, giống như lời phê bình của Tăng Quốc Phiên đối với Hàn Dũ đánh giá, không gì không thể, người đời sau không cần bắt chước.
Đặt ở trong cuộc sống trường học, chính là phản ánh không khí không lành mạnh trước mắt, Dư Thu Vũ tiên sinh cũng từng phê phán......"
Hay lắm, một hơi nói được hết tự cổ chí kim nửa giang sơn văn học lịch sử Trung Quốc.
Rõ ràng là tiếng Trung Quốc, nhưng Tạ Cố căn bản là không nghe hiểu rốt cuộc cậu ấy đang nói cái cái gì, liền nhìn miệng Phàm Độ lúc đóng lúc mở, mà Thầy trọc trên mặt đắc ý tán thưởng cũng càng ngày càng rõ ràng.
Phàm Độ kết thúc sự thao thao bất tuyệt của chính mình, đá một chân Tạ Cố, " Bạn Tạ Cố, bạn cảm thấy thế nào?"
"Hả......" Tạ Cố cũng chỉ biết a dua theo, "À cậu nói rất đúng!"
Thầy trọc quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc mắt nhìn Tạ Cố, "Em ngồi cạnh bạn thì học hỏi bạn một chút đi!"
Tạ Cố liền buồn bực, học cái gì? Học miệng toàn nói phét sao?
"Vâng thưa thầy." Tạ Cố gật đầu, "Điểm này quả thật em so ra với bạn thật kém."
Thầy trọc vừa lòng mà rời đi, trước khi đi còn không khỏi cảm thán một chút quyết định của chính mình thật sáng suốt, "Để hai em ngồi cùng bàn thật là quá chuẩn!"
Phàm Độ cùng Tạ Cố liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong mắt đều là tràn đầy ghét bỏ, đồng thời đem đầu xoay qua đi, cơ hồ là trăm miệng một lời, "Hừ ——!"
Hai người bọn họ đồng thời đem hai bàn học kề sát bên nhau kéo ra, chính giữa phân rõ ranh giới, Tạ Cố cường điệu nói, "Bên này là của tôi, cậu dám duỗi một ngón tay qua đây thử xem thì biết tay tôi."
"Lời này nên là tôi nói đối với cậu." Phàm Độ hai tay khoanh trước ngực trên cao mà nhìn xuống hắn, "À quên, học tra các cậu giống nhau, đều không ngồi nghe giảng bài, mà là đứng ở trước cửa nghe."
Thái độ của Phàm Độ cũng trở nên kiêu căng, "Có lẽ thời điểm ngươi ngồi xuống nghe giảng bài thì thầy cũng buồn bực cả nửa ngày không vui, tại vì trong lớp học như thế nào còn có một học sinh ngốc như heo như cậu a."
Tạ Cố tức giận không kiềm được, "Cậu ——!"
"Tương thân tương ái nha." Phàm Độ đối với cậu cười, "Đúng không? Bạn học Tạ Cố?"
ĐM, Tạ Cố đều CMN đã lâu chưa nếm trải tư vị bị người khác khiêu khích.
Cậu còn không có hồ đồ đến nổi trong lớp học động thủ, vừa lúc tiếng chuông vào lớp reo vang, xem như cứu Phàm Độ một cái mạng.
Tạ Cố nằm sấp xuống phía trước chuẩn bị ngủ, quay đầu thuận miệng nói một câu, "Tới tiết Tiếng Anh nhớ kêu tôi dạy nha."
Ý của Tạ Cố là muốn nói với người từng ngồi ở bên cạnh cậu Trần Húc Dương, nhưng đã quên hiện tại ngồi kế bên lại là Phàm Độ.
Phàm Độ chưa kịp mang lên tai nghe, nghe thấy một câu như vậy, hỏi lại: "Bảo tôi gọi cậu? Cậu chắc chứ?"
Tạ Cố cũng đã ngủ rồi.
Sau hai tiết vừa học, bạn học còn chưa kịp thu hồi tầm mắt nhìn về phía học sinh chuyển trường Phàm Độ, giáo viên tiếng Anh Mrs.
Lý đã ôm giáo án đi vào phòng học.
Phàm Độ nhìn thoáng qua Tạ Cố, bỗng nhiên cười đều nhìn cậu ta, thâm tâm suy nghĩ đây là cậu nhờ tôi gọi cậu dậy đấy nha.
Cậu đứng dậy đi tới bên người Tạ Cố, duỗi tay sờ lên phía sau lưng Tạ Cố, ngón tay chậm rãi tới lui tuần tra hướng về phía trước xoa xoa, cuối cùng dừng lại ở sau cổ cậu ấy, ở vị trí tuyến thể cực kỳ ái muội mà bóp nhẹ một chút.
Bây giờ đùa nghịch lưu manh cũng có sách giáo khoa, bìa sách độc chiếm một trang lớn là động tác sờ tuyến thể này.
Phàm Độ hạ thấp người, ghé vào bên tai Tạ Cố, hơi hơi khàn giọng nói một câu, "Cục cưng à, dậy thôi."
Bạn bè trong lớp vây xem đều trợn mắt há hốc mồm.
Trời đất, tớ vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Mọi người trong lớp ai có tâm tư sống thoáng liền lập tức liên tưởng đến bạn cùng lớp mới trên cổ có dấu răng, nhìn về phía Tạ Cố ánh mắt đột nhiên liền thay đổi.
Tụi tôi là vừa được chứng kiến tin tức giải trí lớn gì đây!
Giáo bá không hổ là giáo bá, nhanh như vậy đã ra tay với người ta rồi!
Tạ Cố lông mi bỗng chớp chớp, ngay sau đó cậu đem đôi mắt mở to, lúc này đây cảm giác được có người đang sờ mặt của chính mình, rất không vui mà hất tay người kia ra.
Phàm Độ lại tay mắt lanh lẹ mà bắt được tay cậu, "Cục cưng, nhìn cho rõ rồi hãy đánh."
Tạ Cố có điểm không tin những gì mình vừa nghe được, thấy rõ ràng trước mặt chính mình chính là Phàm Độ, nhất thời liền cho rằng cậu ta nhất định là điên rồi, CMN cậu ta kêu ai là cục cưng vậy?
"Tạ Cố!" Cô Lý vỗ lên bàn giáo viên, "Em muốn ngủ tới khi nào đây! Có biết là đã vào tiết rồi hay không!"
Trên bục giảng cô giảng đến hô mưa gọi gió, dưới bục chính là chúng sinh muôn màu.
Trần Húc Dương gõ gõ bàn Phàm Độ hai cái, Phàm Độ không có phản ứng, cậu ta vậy mà vẫn luôn thọc.
Rốt cuộc chọc tới Phàm Độ phát bực rồi, tháo xuống tai nghe, liếc mắt một cái đánh giá cậu ta.
Trần Húc Dương đơn giản tự giới thiệu mình một chút, "Bạn học, xin chào, tôi là Trần Húc Dương, là lớp trưởng thể dục của lớp chúng ta."
Phàm Độ đơn giản cúi nhẹ đầu chào đáp lời, "Ồ hân hạnh".
Trần Húc Dương trên mặt rõ ràng là cái mặt muốn nhiều chuyện, cậu ta đem ánh mắt nhìn qua nhìn lại Tạ Cố cùng Phàm Độ, ngữ khí mập mờ, "Cậu cùng Tạ ca......"
Phàm Độ không nói gì, chỉ để lại cho cậu ta một nụ cười cao thâm khó đoán.
Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ chính là phiền phức thật.
Trần Húc Dương cúi đầu, ở dưới bàn mở ra di động, ở trên bàn phím tay nhanh như bay mà phát ra tin tức, "Nghe nè nghe nè, CP này thật là làm tôi đến lạy."
Mỗi một người ở lớp trông như đều nghiêm túc nghe giảng, trên thực tế tay lại đặt ở dưới bàn, ở trên di động bay nhanh đánh chữ.
"Huhu huhu tớ còn muốn theo đuổi bạn học mới mà! Đây chính là Alpha tuyệt thế nha!"
"AA là sẽ không hạnh phúc đâu!"
"Ta từ bỏ, Tạ ca tốc độ này cũng quá nhanh đi!"
"Ta cảm giác nơi này có chuyện xưa!"
"Ta muốn nói a, Tạ ca nếu phân hoá rồi, tuyệt đối là Alpha nha!"
"Ta đã chuẩn bị tốt theo đuổi Tạ ca!"
"Ta vĩnh viễn là hội trưởng hậu viện của Tạ ca!"
"Trọng tâm câu chuyện hôm nay là: Khi nào thì Tạ ca của chúng ta phân hoá đây."
Liên tiếp tin tức chạy nhảy lên, có người nặc danh yếu ớt hỏi một câu, "Các ngươi liền xác định thật là Tạ ca sẽ phân hoá thành A?"
"Mẹ nó, tà giáo! Cút đi ra ngoài!"
"Tạ ca của ta chính là Alpha tuyệt thế nha!"
"A chính là A, vua chính là vua không thể giải thích!"
Chủ đề kéo dài như muốn đẻ tới lứa thứ hai, lại có người nặc danh tới nói một câu, "Ta vừa đi qua văn phòng của Thầy Trọc có đến nhìn qua sổ sách trên đó ghi bạn học cùng lớp mới của chúng ta giống loài là sói.
Mà Tạ ca......!Là Mèo Rừng nha."
Hắn phát ra tinh thần tra hỏi, "Giống loài bất đồng, như thế nào nói chuyện yêu đương đây?"
......
Một chốc yên tĩnh quỷ dị, nhưng bên trong các bạn học như dã thú gào thét.
Sau đó bọn họ làm ra quyết định: "Bạn học mới cùng Tạ ca nhất định là quan hệ thuần khiết!"
Cho dù bọn họ kêu bảo bối! Vậy cũng nhất định là tình huynh đệ cảm động đất trời!
Còn lại một tiếng trên lớp Tạ Cố vẫn luôn đều mơ mơ màng màng, mãi cho đến giữa trưa chuông tan học vang lên, cậu mới lên tinh thần, hiển nhiên như vậy chứng tỏ học sinh này đi học là một cái đầu tôm.
Trần Húc Dương lên tiếng đi qua, "Anh Tạ! Đi căn tin không?"
Tạ Cố xua xua tay, từ cặp sách lấy ra một cái bánh mì bơ, "Tôi ăn bánh mì này được rồi, cậu tự đi ăn đi nha."
Trần Húc Dương lại muốn đi tìm Phàm Độ, Phàm Độ lại không biết khi nào đã rời khỏi.
Tạ Cố mang lên tai nghe mở ra trò chơi, một bên ấn ấn một bên cắn một ngụm bánh mì.
Còn không đợi nhai nuốt hai cái, trên mặt lưỡi cứ như là bom nổ trong miệng cùng lúc xông lên mùi vị mù tạc cay nồng, cổ hương vị kia giống như là tháo chạy xông thẳng ra xoang mũi, nước mắt Tạ Cố thoáng cái xuất hiện.
Bánh bì bơ thơm ngon không biết khi nào bị người ta đổi thành bánh mì mù tạc.
Nước mắt cùng nước mũi Tạ Cố đều chảy ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn qua trên bàn Phàm Độ để lại một chai nước khoáng, không hề nghĩ ngợi mà cầm lên uống một hớp to.
Giây tiếp theo, đủ loại ngũ vị chua mặn ngọt đắng cay đều nằm hết trong miệng Tạ Cố, làm dạ dày cậu nhận thức một phen cái gì gọi là dời sông lấp biển.
Tạ Cố liền trực tiếp nhổ ra.
Trong tay Phàm Độ lại bưng một ly mì gói thong thả ung dung mà ngồi xuống, dùng nĩa quấy nước lèo, chầm chậm thổi thổi hơi nóng trên ly qua bên phía Tạ Cố, nhắm thẳng lỗ mũi bạn cùng bàn mà bay vào.
"Bánh mì có ngon không?" Phàm Độ trên mặt mang theo thực hiện được mỉm cười, "Hả? Bạn cùng bàn?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...