Sáu giờ tối, Hàn Thước từ An gia trở về.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ có mình Hàn Y Nhã đang ngồi xem tivi.
Nghe thấy tiếng động cơ, cô bé hớt hải chạy ra đón.
"Anh, anh về rồi!"
"Tiêu Yến chưa về?"
"Ớ...Anh không đi cùng chị ấy sao?"
Hàn Thước xoay lưng bước ra ngoài trước cặp mắt tò mò của Y Nhã.
Tiếng động cơ xe vang lên, cả căn biệt thự rộng lớn lại trở nên yên tĩnh.
Y Nhã cảm thấy người lớn thật lạ.
Chiếc xe sang trọng chầm chậm lăn bánh.
Đôi mắt lạnh lùng của Hàn Thước quan sát bên ngoài xe dõi tìm bóng dáng Tiêu Yến.
Suốt cả ngày hôm nay cô đã đi đâu, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện Thiên Tâm.
Người đàn ông đẹp trai với khí chất lạnh lùng cao quý bước xuống xe.
Đôi chân dài thẳng tắp sải những bước chân vững vàng đi vào phòng 107.
Nhìn vào bên trong vẫn không thấy Tiêu Yến.
Trong lòng anh liền có chút lo lắng rồi.
Trở lại trong xe, anh lấy điện thoại nhấn số cô rồi gọi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của cô tổng đài viên.
Hàn Thước càng thêm bực dọc, trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Chỉ mới rời mắt khỏi cô một chút mà cô lại như bốc hơi khỏi trái đất này vậy.
Thật khiến anh lo chết đi được.
Nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, Tiêu Yến chỉ có hai chỗ để đi, một là bệnh viện Thiên Tâm, hai là...
Không chút do dự, Hàn Thước phóng xe đi lao nhanh về phía trước.
Nếu anh đoán không lầm thì cô chắc chắn đang ở đó, ngôi nhà nhỏ của gia đình cô.
Bên trong nhà vắng lặng, Tiêu Yến thẫn thờ ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây tử đằng.
Gió thu khe khẽ thổi, vài cánh hoa tím lặng lẽ rơi xuống, cô đưa tay ra hứng lấy.
Những cánh hoa bé tí mỏng manh nằm trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, cô khẽ hất lên, chúng lại rơi xuống rồi.
Tiêu Yến thích màu tím vì nó tượng trưng cho sự chung thủy.
Giống như tình yêu của cô dành cho Hàn Thước vậy.
Dù là không được đáp trả nhưng vẫn cứ nhất nhất mà yêu anh vô điều kiện.
Để rồi kết quả...là bản thân lại thua thê thảm, thua một cách đáng thương.
Kí ức trôi dạt về một miền xa xôi nào đó, khi mà cô vẫn còn là một cô gái nhỏ trong tà áo dài trắng mộng mơ.
Năm đó cô mười bảy tuổi, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt anh lại cứ thế khiến cô say cả đời.
Năm đó, cô và An Hạ là bạn thân cùng lớp, là đôi bạn tâm giao vui buồn có nhau.
Năm đó, cả hai cùng thích cậu thiếu niên Hàn Thước, cùng đem lòng tương tư.
Năm đó, Tiêu Yến viết lá thư tình gửi anh, kèm trong đó là một cành hoa lưu ly.
Hoa lưu ly tím là loài hoa mà Tiêu Yến thích nhất, màu tím tượng trưng cho sự chung thủy, lưu ly mang ý nghĩa là xin đừng quên em.
Rồi chẳng biết thế nào, sau khi nhận được lá thư đó, anh lại hẹn hò với An Hạ.
Ngày hôm đó, Hàn Thước chính thức hẹn hò với An Hạ.
Ngày hôm đó, anh sánh bước cùng An Hạ, Tiêu Yến lặng lẽ đi phía sau, đôi mắt đỏ hoe cùng một trái tim tan vỡ.
Ngày hôm đó, cô khóc đến sưng cả mắt.
Cũng từ ngày hôm đó, đều đặn mỗi ngày, khi anh vào lớp, trên bàn luôn có sẵn một cành hoa lưu ly tím.
Tiêu Yến đứng bên ngoài, lặng lẽ quan sát anh, người mà cô yêu lại yêu bạn thân của mình, cô đau lòng chết đi được.
Một trăm lẻ một cánh hoa lưu ly gửi đi, Tiêu Yến luôn hy vọng, hy vọng vào một thứ gì đó mà nó sẽ không thể xảy ra...
Cho đến một ngày khi cả cô và An Hạ đều đã bước vào đại học, An Hạ mới biết Tiêu Yến thích Hàn Thước.
Cũng là ngày đó, cái ngày định mệnh đẩy cuộc đời của cô xuống vực sâu không đáy, ngày...An Hạ chết...
Đang suy nghĩ mông lung, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện trước mặt cô.
Mùi hương nam tính quen thuộc toả ra, chẳng cần phải nhìn cô cũng thừa biết người kia là ai.
Khẽ thở dài một chút, mang hết tâm tư giấu nhẹm vào lòng, cô ngước đôi mắt đượm buồn lên nhìn anh.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tôi mới là người phải hỏi câu đó."
"Tôi...Chỉ nhớ nhà..."
Khi nói ra câu đó, giọng nói của cô đã thấp đến vô cùng.
Hàn Thước nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt, bóng dáng cô đơn của cô thật khiến anh đau lòng muốn chết.
Anh thật sự muốn bất chấp tất cả mà ôm cô vào lòng để bảo bọc che chở, nhưng mà...anh không thể.
Nếu anh đến gần cô, cô sẽ lại gặp nguy hiểm.
Đôi mắt lạnh lẽo quan sát một vòng quanh sân rồi dừng lại ở vườn hoa lưu ly tím.
Đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy hiện lên một tia phức tạp.
Anh hỏi cô bằng chất giọng nhạt nhẽo vốn có.
"Vườn hoa lưu ly đó là cô trồng?"
"Ừm!"
"Cô thích lưu ly?"
"Ừm! Anh có biết lưu ly tượng trưng cho điều gì không?"
"For get me not, xin đừng quên tôi!"
"Ừm!"
Trong kí ức của Hàn Thước lại hình dung ra dáng vẻ của cô gái nhỏ đang lén lút đặt lên bàn anh một cành hoa lưu ly.
Đều đặn mỗi ngày, mỗi ngày một cành, đến khi đủ một trăm lẻ một cành thì không thấy nữa.
"Về thôi."
"Ừm!"
Tiêu Yến đi vào trong cẩn thận đóng cửa, Hàn Thước đứng đó, mắt nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ mà bàn tay lại vô thức siết chặt lại.
Anh thật vô dụng.
Bóng dáng nhỏ nhắn lẽo đẽo theo anh đi trên con hẻm nhỏ.
Vì đường đi quá hẹp nên anh không thể lái xe vào, chỉ có thể đi bộ.
Giây phút nhìn thấy cô ngồi đó, anh thật sự muốn lập tức chạy đến mà ôm chặt cô vào lòng.
Anh thật sự lo lắng cho cô, thật sự rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Con hẻm nhỏ tăm tối không có ánh sáng, Tiêu Yến khó khăn từng bước đi thật chậm phía sau anh.
Chân cô vấp phải thứ gì đó mà ngã nhào về phía trước, lúc đó cô nghĩ thầm, chắc sẽ giống như lúc sáng, ngã sấp mặt cho mà coi.
Nhưng kết quả, cô lại ngã vào lòng ngực rắn chắc của ai kia.
Nép đầu vào ngực anh, cô nghe rõ từng nhịp tim đang đập, cảm nhận được cả sự ấm áp đang tỏa ra từ cơ thể nam tính của anh.
"Không sao chứ?"
"Không...!Không sao! Cảm ơn anh!"
Hàn Thước buông cô ra, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, dắt cô đi qua con hẻm nhỏ tăm tối.
Tiêu Yến bước sau anh, nhìn bóng lưng của người trước mặt mà sóng mũi cay cay.
Hai mắt nhoè đi vì nước, cô thật ước làm sao khoảnh khắc này có thể trôi qua chậm một chút.
"Tiêu Yến! Cô có biết một trăm lẻ một cành hoa lưu ly có ý nghĩa gì không?"
"Hả?"
"Chính là...Em muốn anh đừng quên em! Có đúng không?"
Em muốn anh đừng quên em.
Cô gái nhỏ, cô biết không!
Anh chưa từng quên cô!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...