Giang Âm hơi lúng túng nhìn Thẩm Thanh Châu sau khi về nhà cứ vuốt ve mình mà cười ngây ngô mãi, không kiềm được mà lấy nệm thịt tát anh một cái.
Xin anh tỉnh táo chút được không hả… Này!
“Ơ! Meo Meo em đói à?” Thẩm Thanh Châu không giận, ngược lại còn vuốt lông cô từ cằm ra sau ót, cứ thế khiến Giang Âm thoải mái tới mức kêu meo meo mãi.
“Để anh kể em nghe, anh đang thích một người.” Anh ôm Giang Âm vào lòng, đứng dậy đi lấy đồ ăn mèo đã chuẩn bị trước đó.
Người Giang Âm cứng đờ, hoài nghi nhìn anh chàng trước mặt.
Thẩm Thanh Châu vừa đổ đồ ăn mèo ra, vừa lải nhải.
Kể từ sau khi nuôi mèo, mèo liền biến thành đối tượng trò chuyện duy nhất của anh.
“Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, em chắc chắn sẽ thích cô ấy!” Vừa nói vừa cười ngu.
“Ha ha.”
Hôm nay ở bệnh viện trò chuyện hào hứng với mình như thế mà tối về đã bảo thích cô em nào đó, đồ khốn nạn!
Không hiểu vì sao mà Giang Âm lại thấy khó chịu, chẳng hứng thú gì với đồ ăn mèo nữa, cô vung đuôi đập lên tay Thẩm Thanh Châu một cái, sau đó nhảy khỏi lòng anh, đi vào trong phòng ngủ.
Thẩm Thanh Châu ngơ ngác nhìn con mèo của mình tự dưng nổi nóng, yên lặng cất đồ ăn mèo đi.
Đêm khuya, rèm cửa bị Thẩm Thanh Châu kéo xuống, trong phòng ngủ tối thui.
Thẩm Thanh Châu đã say giấc từ lâu, Giang Âm nhẹ nhàng nhảy lên cái gối cạnh anh, ngắm anh ngủ.
Mặc dù không có đủ ánh sáng, nhưng với thị lực mèo có thể nhìn rất rõ.
Trong ánh sáng lờ mờ, đường nét trên khuôn mặt Thẩm Thanh Châu bị bóng đêm bao phủ trông vô hại lạ lùng.
Giang Âm lượn quanh gối anh một vòng, sự bực bội khó hiểu cả ngày trời bỗng chốc tan biến.
Cô dùng răng cắn một góc chăn giém giúp anh, chuẩn bị quay lại ổ mèo mà Thẩm Thanh Châu chuẩn bị cho cô.
Không ngờ Thẩm Thanh Châu lại ngủ mớ, đưa tay choàng lên lưng Giang Âm.
Lúc chạm tới bộ lông mượt mà của cô, anh đột nhiên kéo Giang Âm tới bên gối, cứ thế vuốt lông cô từ đầu tới đuôi theo quán tính.
Giang Âm suýt hét lên, nhưng động tác của Thẩm Thanh Châu khiến cô thấy rất thư thái.
Giang Âm ngoe nguẩy cái đuôi, dần dần thiếp đi dưới tay anh, cái đuôi dài vung vẩy trong không khí cũng từ từ dừng lại.
Vốn dĩ khi tiến vào thân thể mèo, Giang Âm có thể thức suốt đêm cho tới khi quay lại thân thể chính mình, nhưng giờ đây dưới sự vỗ về của Thẩm Thanh Châu cô lại dần thiếp đi.
—
Thẩm Thanh Châu biết mình đang nằm mơ, mặc dù cảnh vật xung quanh vô cùng quen thuộc, dẫu nhắm mắt lại anh cũng tìm được thứ mình muốn.
Nhưng anh biết rõ mình đang nằm mơ, hơn nữa còn thấy mình tỉnh trong mơ.
Vì người trước mắt, một giây trước vẫn là một con mèo.
Giang Âm, người ban ngày anh gặp, giờ đang ngơ ngác ở trước mặt anh, hai gò má trắng trẻo xinh đẹp ửng hồng.
Ánh mắt cô trong trẻo, chẳng trống rỗng không có tiêu cự như ban ngày mà rõ ràng đang nhìn anh, trong mắt mang vẻ ngơ ngác, chớp chớp hàng lông mi dài, anh gần như có thể thấy được hình bóng mình nơi đáy mắt cô.
Điều thú vị hơn cả là cặp tai mèo hình tam giác trên đầu cô rung rung, và cái đuôi mèo màu cam sau tấm lưng thon thả đang ngoe nguẩy trong không khí một cách bất an.
Thẩm Thanh Châu bịt cái mũi toan xịt máu của mình.
Thẩm Thanh Châu, mày là đồ khốn kiếp bẩn thỉu, sao mày lại mơ kiểu này!
Anh vừa chửi rủa bản thân lại vừa nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Đúng là… quá đáng yêu!
Bộ đồ ngủ màu trắng rộng rãi cô mặc như nhấn chìm cô bên trong, vẻ mặt ngây thơ vô tội, cặp mày thanh tú nhíu vào nhau, đang nhìn chòng chọc Thẩm Thanh Châu với vẻ giận dữ, nhưng dáng vẻ đó lại khiến máu trong người anh dồn hết lên đầu.
“Rốt cuộc là anh thích ai hả? Meo!” Giang Âm trong mơ hỏi Thẩm Thanh Châu với giọng dữ dằn, khuôn mặt ngoài vẻ tức giận còn có chút tủi thân.
Sau đó cô bị giọng nói của mình dọa nhảy dựng: “Sao mình lại nói chuyện được?”
Ánh mắt cô dời xuống dưới, nhìn thấy cặp chân mình lộ ra dưới váy ngủ thì không khỏi giật mình.
Cô ngồi trên giường Thẩm Thanh Châu, vì tư thế nửa ngồi của cô mà váy ngủ bị vén lên, hơn phân nửa cặp chân lộ ra ngoài trông rất lóa mắt.
Cô nhìn đôi tay mình, mười ngón tay nhỏ nhắn khác hẳn nệm thịt lúc trước, không hiểu sao cô lại biến thành hình người.
Nhưng chuyện này không hợp lý, dù là về lại thân thể thì cô nên ở bệnh viện chứ.
Cô kinh ngạc nhìn cái đuôi đột nhiên xuất hiện bên phải, bất giác chạm vào nó, lông xù, mượt mà.
Sau đó, cả người cô run lên, một cảm xúc kỳ lạ từ cột sống lan ra toàn thân.
Cô mở to mắt, vội vàng sờ lên đầu mình, lỗ tai lông lá hình tam giác, cảm giác khác hẳn khi vuốt tóc, có một khoái cảm lạ lẫm khiến cô ngây ra.
Mà phía đối diện, Thẩm Thanh Châu đang nửa nằm trên giường, cái chăn mỏng màu đen chỉ che nửa người anh, ngực anh hầu như lộ hết ra ngoài, tay đang bịt chặt mũi, mặt mày đỏ ửng.
“Anh… thích em… Giang Âm!” Anh lắp bắp nói xong thì từ lỗ tai cho tới vòm ngực đều đỏ hết lên.
Giang Âm bị câu anh nói dọa giật mình, nhớ tới lời anh nói lúc lấy đồ ăn mèo, cách một lớp chăn ngồi lên hông anh, trừng mắt gặng hỏi: “Không phải anh nói anh thích một cô nàng sao?”
“Thì… chính là em đó…”
Thẩm Thanh Châu nhìn Giang Âm chỉ cách mình trong gang tấc, gần đến mức anh có thể ngửa thích trên người cô có cùng mùi sữa tắm mèo nhà anh, mặc dù mùi này trên người cô có chút đáng yêu.
Nhìn Giang Âm đang ngơ ngác, Thẩm Thanh Châu vẫn thấy cô rất đáng yêu… Bất kể Giang Âm làm gì thì anh đều cảm thấy thật đáng yêu…
Giang Âm luống cuống muốn leo khỏi người Thẩm Thanh Châu, nhưng vì không làm chủ được cơ thể mà suýt nữa ngã nhào, may mà Thẩm Thanh Châu đỡ kịp.
Hai người cuộn vào nhau trên giường, cái chăn cũng vì hành động này mà rơi xuống đất.
Thẩm Thanh Châu đang trần truồng dưới lớp chăn mỏng, còn trên người Giang Âm chỉ có một bộ váy ngủ mỏng manh, vậy nên ánh mắt Thẩm Thanh Châu chỉ dám nhìn chằm chằm mặt Giang Âm không dám dời xuống dưới.
Lớp vải mỏng bị vén tận eo, nửa thân dưới của hai người gần như trần trụi tiếp xúc với nhau.
Cặp đào tơ mềm mại đâm sầm vào ngực anh, bị ép bẹp ra, dính sát trên người anh, Giang Âm đau đến thở hổn hển, cái đuôi dựng thẳng lên.
Đây là cảnh mở đầu trong phim người lớn mà! Cõi lòng Giang Âm điên cuồng gào thét.
Mà tệ hơn cả là, thân thể Thẩm Thanh Châu nhanh chóng có phản ứng sau cú va chạm này.
Giang Âm đờ người ra, cảm nhận được thứ vốn mềm mại dần dần cứng ngắc dựng đứng lên, chọc vào chân mình.
Giang Âm chưa kịp phản kháng thì trước mắt đã tối sầm.
Người cô bị bọc kín bằng chăn, đừng nói là người mà ngay cả đôi tai cũng không lộ ra ngoài.
Thẩm Thanh Châu đã nhặt cái chăn dưới đất lên bọc hết người cô lại.
“Đừng sợ… chỉ là một giấc mơ thôi…”
Giọng nói khản đặc dịu dàng của Thẩm Thanh Châu vang lên bên tai cô mà lại như rất xa xôi khiến đáy mắt Giang Âm ngấn lệ.
Tay anh cách một lớp chăn, khe khẽ vỗ về đầu cô.
Sự hoảng loạn và sợ hãi từ từ tan biến, cô bất chợt thấy yên lòng.
Thời gian như thể bị kéo dài ra lúc này.
“Âm Âm, Âm Âm?” Có tiếng người gọi tên cô trong bóng tối, dường như mang theo ma lực kéo cô ra khỏi màn đêm.
Cô hé mắt, dòng lệ trào khỏi khóe mi.
“Âm Âm, em mơ thấy gì thế? Sao tự dưng lại khóc?” Giọng Giản Nhất Nhất vang lên bên tai cô, dịu dàng trấn an.
Cô mở to hai mắt, một mảng trắng lóe lên trước mắt rồi biến mất, sau đó chỉ mờ mờ: “Chị Nhất Nhất, hôm nay chị mặc đồ trắng ạ?”
Giản Nhất Nhất kinh ngạc nhìn đồng tử Giang Âm chuyển động: “Đúng thế, em nhìn thấy rồi sao?”
“Hình như em có thể nhìn một xíu.” Giang Âm nhắm mắt lại và mỉm cười.
Thế giới tối đen chợt biến thành mờ ảo, bóng tối lúc trước dần dần biến thành một tấm mạng che mặt khiến tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ.
~ HẾT CHƯƠNG 5 ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...