Về đến nhà, Thẩm Thanh Châu mở túi đựng mèo, thả Giang Âm ra.
Cô đã bị ép tắm rửa khi ở bệnh viên thú y, lúc nãy lăn lộn vài vòng trong túi đựng mèo khiến bộ lông xù bông lên, trông như một cục lông khổ lớn.
Cô quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, rõ ràng anh từng là một ngôi sao nổi tiếng nhưng nơi ở lại không lớn, chẳng qua chỉ là một căn hộ ba phòng, kém xa căn biệt thự nhỏ mà ba mẹ tặng cô lúc cô thành niên.
Nếu không phải nhìn thấy bảo vệ nghiêm ngặt dưới lầu thì Giang Âm hoàn toàn không tưởng tượng nổi đây là chỗ ở của một ngôi sao lớn.
Nhưng cũng đúng, thu nhập của diễn viên mới tăng trong những năm gần đây, anh ấy đã bỏ nghề sáu năm, sống ở nơi như thế này cũng có thể lý giải.
Thẩm Thanh Châu chuẩn bị thức ăn mèo và sữa dê nóng cho cô.
Giang Âm vốn rất ghét sữa dê, cảm thấy nó có vị ngai ngái, nhưng từ khi biến thành mèo thì lại cảm thấy nó không tệ.
Chẳng qua cô thật sự không thích đồ ăn dành cho mèo, cô liếm qua loa hai cái rồi phớt lờ nó.
Ăn xong, cô trốn lên một góc sô pha, nhìn Thẩm Thanh Châu cũng đang ngồi đó.
Không biết phải giãi bày với anh thế nào, nhưng nếu chỉ uống sữa dê thì không no nổi…
Cô đẩy cái hộp sữa dê rỗng trên bàn, bụng vẫn sôi ùng ục khiến cô rất xấu hổ, khẽ “meo” một tiếng gọi Thẩm Thanh Châu ngồi đối diện.
“Em kén ăn như thế, anh sợ sau này không nuôi nổi em mất!” Thẩm Thanh Châu nhìn đồ ăn mèo còn nguyên, chợt thở dài, đứng dậy rót thêm sữa dê cho cô.
Thẩm Thanh Châu không đặt tên cho cô, cứ gọi cô là Meo Meo mãi.
Sau một thời gian, Giang Âm dần dần hiểu ra quy luật biến đổi thân thể, khi cô ngủ thì nhiều khả năng sẽ biến thành con mèo cam của Thẩm Thanh Châu.
Nhưng thời gian cũng không dài, thỉnh thoảng cô chỉ ngủ hoặc nằm mơ bình thường.
Chỉ khi cô là mèo thì thị giác của cô mới trở lại bình thường trong thời gian ngắn, còn khi là người cô không thể nhìn thấy gì.
Mặc dù anh trai cô rất cố gắng tìm bác sĩ trong và ngoài nước cho cô nhưng không mấy hiệu quả.
Cô còn nhờ anh điều tra sơ lược về Thẩm Thanh Châu, nhưng ngoài lần bị bôi đen vài năm trước thì Thẩm Thanh Châu không hề có một tỳ vết nào, suýt nữa anh cô còn nghi ngờ cô đang yêu.
Cô chỉ muốn thay con mèo cam điều tra xem nô bộc của nó có đáng tin hay không thôi mà!
Có điều, cô đoán, lúc cô không nhập vào con mèo thì nó chỉ là một con mèo bình thường.
Cô không thích ăn đồ ăn mèo, nhưng nó lại rất thích.
Thỉnh thoảng biến thành mèo cũng khiến cuộc đời tối tăm của cô có chút ánh sáng, trước khi chưa mất đi thị giác cô không hề biết nó lại quan trọng đến thế.
Mà giờ đây, mọi màu sắc và đồ vật đều tràn đầy hấp dẫn với cô.
“Meo Meo tới ăn cơm nào!” Thẩm Thanh Châu đặt sữa dê ấm và ba con cá xuống rồi gọi Giang Âm đang đứng ngẩn ngơ ngắm tuyết bên cửa sổ.
“Meo.” Biết rồi.
Giang Âm thong thả chuyển động một cách duyên dáng, khoan thai đi từ cửa sổ tới.
Trong một tháng qua, cô cảm thấy bản thân đã mập lên nhiều, so với lúc đầu mới tới thì ít nhất phải… nặng gấp đôi.
Không sao, mình là mèo con, chuyện này là bình thường.
Chẳng qua Thẩm Thanh Châu rất kỳ lạ, anh không ra khỏi cửa, không đi mua sắm, không giao thiệp với ai, cũng không có ai tới tìm anh, mua tất cả mọi thứ trên mạng.
Nhưng vì có Giang Âm tới nên anh đã mua thêm rất nhiều khung leo trèo cho mèo, cát cho mèo, chậu cho mèo, đồ chơi cho mèo, v.v… khiến căn nhà trở nên có sức sống hơn một chút.
Anh hầu như chỉ ru rú trong nhà, đọc sách, viết nhạc, tập thể hình và thỉnh thoảng xem phim.
Phòng xem phim của anh được trang bị rất hoành tráng, hiệu quả nghe nhìn ngang ngửa ngoài rạp, thỉnh thoảng Giang Âm sẽ ngồi xem phim với anh.
Khi vui, cô sẽ dùng móng vuốt gảy đàn ghi-ta của anh, vốn chỉ muốn xem anh phản ứng thế nào, ai ngờ anh lại cho rằng mèo của mình cực kỳ lợi hại… Trông anh như thế khiến cô hết hứng thử.
Khi anh chơi đàn, cô sẽ nằm sát chân anh lắng nghe, cảm giác nhạc anh viết xịn sò hơn mấy ca khúc đang nổi trên thị trường nhiều.
Song anh chưa bao giờ công khai những bài hát này, đàn và ký âm xong xuôi thì vứt vào ngăn kéo không mở ra nữa.
Giang Âm cảm thấy rất đáng tiếc, nếu không phải anh đã lui khỏi giới, cô nhất định sẽ dùng hết ngân sách của mình để giúp anh phát hành album.
Anh hát hay như vậy, ngón tay dạo trên phím đàn đẹp là thế mà chỉ ở trong nhà thì thật đáng tiếc.
Song có một chuyện khiến Giang Âm thấy rất phiền, đó là tên nô bộc này hễ bật điều hòa lên là lại không chịu mặc áo!!!
Anh chưa từng quan tâm tới cảm nhận của cô, ngày nào cũng phải nhìn cơ bụng, cánh tay cơ bắp, cơ V-cut của anh làm cô cứ muốn xịt máu mũi.
Nhất là hồi cô mới xuyên tới, chưa làm chủ được cơ thể vô tình làm vỡ một chiếc bình, anh đang tắm dở vội vã phi ra ngoài chỉ quấn mỗi một chiếc khăn!!!
Dọa cô suýt nữa thì về lại cơ thể mình ngay.
Sau khi cô thong thả ăn xong, tiếng chuông cửa chợt vang lên.
Vì trước giờ nó chưa từng kêu, ngay cả người giao hàng cũng chỉ lặng lẽ để đồ ở cửa rồi rời đi, khiến Giang Âm sợ hãi nhảy phốc lên người Thẩm Thanh Châu, tốc độ nhanh tới nỗi ngay cả bản thân cô cũng không ngờ.
Cô duỗi móng vuốt, bám vào áo len của anh để đề phòng ngã xuống khỏi người anh.
Thẩm Thanh Châu đỡ mông cô: “Đừng sợ, có khách tới.”
Vừa nói vừa ôm cô đi mở cửa.
Mới đầu Giang Âm thấy hơi xấu hổ, nhưng sau đó lại thấy rất thoải mái khi được Thẩm Thanh Châu vuốt ve, quan trọng nhất là cuối cùng tầm nhìn của cô cũng cao như người bình thường.
Lúc đứng dưới đất, cô luôn thấy mọi thứ đều to lớn, nhưng khi nằm trên người Thẩm Thanh Châu thì lại thấy bình thường.
“Anh ơi là anh! Cuối cùng anh cũng chịu mở cửa!” Thẩm Thanh Châu vừa mở cửa, người nọ chưa bước vào thì tiếng gào đã vào trước.
Sau đó, anh ta tình cờ đối diện với đôi mắt mèo long lanh.
“Má ơi!” Người đến ngạc nhiên nhìn Giang Âm, nhảy dựng lên, ấy thế nhưng vẫn nhớ nhảy vào phía trong nhà.
“Anh, anh nuôi mèo từ bao giờ thế?” Đó là một anh chàng béo ú, trông thật thà ngây thơ, dù nói chuyện khá lớn tiếng.
Nghe giọng điệu ghét bỏ của đối phương, Giang Âm bấu chặt lấy Thẩm Thanh Châu, hơi tức giận.
Mèo thì sao, trên đời này làm gì có con mèo nào đáng yêu như cô chứ? Dám ghét cô, cô còn chưa ghét anh ta nói chuyện ồn ào muốn chết kia kìa!
“Nhặt được trên đường, tôi thấy em ấy đáng yêu quá nên giữ lại nuôi.
Sao hôm nay cậu lại tới đây?” Thẩm Thanh Châu đưa tay gãi cằm cô, lúc này Giang Âm mới nhận ra không biết mình đã léo nhéo càu nhàu từ bao giờ.
Những ngón tay trắng trẻo thon dài của anh dùng lực vừa đủ, có ý an ủi cô.
Giang Âm thấy hơi ngượng ngùng, cô lấy đuôi phe phẩy trên lòng bàn tay anh, không kêu nữa.
“À, không phải là vì có chuyện quan trọng sao? Đài quả Xoài muốn mời anh tham gia một chương trình truyền hình thực tế, anh cũng không thể cứ ở nhà hay chạy lung tung khắp thế giới mãi được.” Người tới sờ cằm, quen cửa quen nẻo đi thẳng vào bếp đun ấm nước.
“Anh nhìn con mèo nhà anh kìa, chắc sẽ được yêu thích lắm, rất thích hợp với một tiết mục của tổ em, anh dẫn nó tới đi, bọn em sẽ chi trả phí di chuyển.”
“Phiền lắm…”
Thẩm Thanh Châu vuốt ve Giang Âm, tính thò tay xuống sờ bụng con mèo xem nó ăn no chưa nhưng hễ tay anh dời xuống là con mèo cam này lại nổi lòng cảnh giác đè ngón tay anh lại, sau đó đẩy lên trên.
“Anh chỉ muốn xem hai chén sữa dê em vừa ăn đi đâu thôi mà.” Anh vừa nghiêm túc giải thích, vừa rờ rẫm cái bụng mềm mại của con mèo.
Giang Âm ngượng chín mặt, cuối cùng vung móng vuốt lên.
Thế là đối phương bắt lấy cái nệm thịt hồng nhạt của cô với khuôn mặt thỏa mãn.
“Chậc, con người.”
“Anh à, cứ tiếp tục thế này, anh còn tiền sao? Lúc trước đã quyên góp nhiều thế, anh cũng không thể đi làm như người bình thường được.” Người đến tự pha cho chính mình một chén trà Mao Tiêm, ung dung thổi, tận tình khuyên can.
“Chuyện khác không nói, nhưng anh nuôi mèo thế này cũng tốn kém mà… Anh nhẫn tâm để mèo của anh ăn uống kham khổ sao? Đừng có bàng quan thế chứ!”
Như bị chọc trúng tử huyệt, Thẩm Thanh Châu xoa đầu Giang Âm, thấy hơi áy náy.
Đã quen với sự đụng chạm của Thẩm Thanh Châu, Giang Âm bất giác dùng đỉnh đầu cọ vào cằm Thẩm Thanh Châu, khe khẽ kêu mấy tiếng an ủi anh.
Có điều cô cũng cảm thấy chuyện Thẩm Thanh Châu cứ ru rú trong nhà không chịu đi đâu không lành mạnh tí nào, nghĩ tới hình ảnh Thẩm Thanh Châu trên màn hình, Giang Âm cũng cảm thấy anh rất thích hợp với sân khấu.
Giang Âm duỗi chân chạm lên cơ bụng anh.
Chuyện khác không kể đến, nhưng anh đã bỏ nghề sáu năm mà vẫn giữ gìn thân thể cực kỳ hoàn mỹ, xúc cảm lúc chạm vào thật quá tuyệt!
Khụ khụ, điều đó chứng tỏ anh vẫn muốn trở lại sân khấu, nên mới cố gắng giữ gìn vóc dáng như thế.
Thấy Thẩm Thanh Châu có vẻ bị đả động, cậu Mập ra sức thuyết phục, cuối cùng thì chiếc lưỡi không xương của cậu ta cũng thuyết phục Thẩm Thanh Châu thành công.
Cậu Mập thấy Thẩm Thanh Châu đồng ý thì nhảy cẫng lên ngay lập tức, vội vã in hợp đồng đưa anh ký.
“Anh à, anh đừng lo, chương trình thực tế lần này là của đài quả Xoài…, xem như sân nhà của anh, năm đó tất cả mọi người đều bôi đen anh nhưng đài quả Xoài vẫn một mực ủng hộ anh, anh nói muốn giã từ sự nghiệp, mọi người không nói gì mà thả anh đi ngay.
Bây giờ tiết mục này thiếu người là do tên khốn Vương Thiên Trạch kia bỏ ngang xương, anh coi như giúp họ, nhân tiện kiếm chút tiền mua đồ ăn cho mèo.”
Nói xong cậu Mập cầm hợp đồng hớn hở chạy mất như thể sợ Thẩm Thanh Châu hối hận, quay về chuẩn bị lên kế hoạch quảng bá.
~ HẾT CHƯƠNG 3 ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...