Từ khi Ngưu Y Y nói qua một lần kia, Tiêu Dư Thiên cũng để tâm, tìm đúng cơ hội đề cập chuyện kết hôn với Tiểu Thuần: “Thuần Nhi, chúng mình kết hôn đi.” Lời này của anh có chút bất ngờ, chẳng biết có phải suy nghĩ thật lâu hay không, dường như có chuẩn bị mà đến, Tiểu Thuần hơi kinh ngạc. Cuộc sống hiện nay của bọn họ kỳ thật cũng không khác gì kết hôn lắm, ăn chung ở chung, tiền cũng dùng chung.
“Bây giờ kết hôn à, em mới 25 tuổi, có phải hơi sớm không? Hôn thú chẳng qua là một tờ giấy thôi.” Tiểu Thuần cũng không phải không nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng cô không ngờ anh nói ra nhanh như vậy, vì thế cô thử anh.
“Nhưng đó là hợp pháp, cho dù chúng mình ở chung mười năm, vẫn không có hiệu lực của pháp luật.” Tiêu Dư Thiên khuyên nhủ. Quả thật hai ba câu liền không rời nghề nghiệp, lúc nào nói chuyện anh cũng không bỏ những thuật ngữ này.
“Anh như vậy coi là cầu hôn à? Chẳng lãng mạn chút nào. Ít nhất anh phải quỳ xuống cầu hôn em.” Tiểu Thuần trêu ghẹo nói.
“Anh quỳ gối trước mặt em cầu hôn là được phải không.” Tiêu Dư Thiên mỉm cười.
Tiểu Thuần cho rằng anh chỉ nói cho có mà thôi, cô thuận miệng ừ một tiếng. Ai ngờ anh xốc chăn lên, thật sự xuống giường vòng qua phía bên kia giường, quỳ một gối trước mặt cô cầu hôn.
Tiểu Thuần cười ha ha, ngồi dậy, bắt chước trong TV duỗi tay ra với anh, anh hôn một cái lên tay cô.
“Không có nhẫn sao?” Tiểu Thuần đầy hứng thú hỏi.
Tiêu Dư Thiên cười quỷ dị: “Anh vẫn chưa mua, thế nào cũng phải đợi em bằng lòng lấy anh thì anh mới mua, bằng không giống như đàn ông trong phim, ném nhẫn vào biển rộng, thật nhiều phiền phức nha.” Tiểu Thuần hừ một tiếng, cảm thấy anh thật nhỏ mọn.
Anh bảo cô nhắm mắt lại, cô không chịu, anh kiên trì bảo cô nhắm mắt, cô đành phải làm theo, từ khe hở lông mi cô lén nhìn anh.
“Không được nhìn lén!” Anh cười, quở một câu. Cô chun mũi, nhắm chặt đôi mắt.
Một lát sau, cô cảm giác anh cầm một cái vòng lồng vào ngón tay cô, mở mắt ra thì trông thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Tiểu Thuần căng ra năm ngón tay, híp mắt nhìn ánh sáng lấp lánh kia, cô không khỏi vui mừng, nhảy dựng lên ôm cổ Tiêu Dư Thiên. Anh không có phòng bị, lập tức ngã trên mặt đất, Tiểu Thuần cũng ngã theo anh vào cạnh ngăn tủ bên giường.
Cô ở trong lòng anh, vô cùng hạnh phúc, ba năm trước sau khi Ôn Hàn rời đi, cô sợ mình không gả được, hôm nay cuối cùng có người chịu cầu hôn. Lời cầu hôn của đàn ông là sự khen tặng lớn nhất đối với phụ nữ, Tiểu Thuần hiểu được, tại thời đại xốc nổi này, đàn ông chịu kết hôn càng ngày càng ít.
Kết hôn là nghi thức rườm rà của người hiện đại, có ý nghĩa hứa hẹn, hai bên tạo thành một gia đình, không đơn giản như sống chung. Sống chung có thể một câu không hợp liền phủi mông chạy lấy người, tuy rằng sớm chiều đối diện nhau, ngủ chung giường, lại không thể hùng hồn nói với người khác, anh ấy là chồng tôi.
“Em vui như vậy à?” Tiêu Dư Thiên cười trêu chọc nói.
Tiểu Thuần hất cằm, dửng dưng với lời chế giễu của anh: “Đương nhiên em vui rồi, có người muốn gánh vác nửa đời sau của em, em có thể không vui sao? Em mừng đến mức sắp choáng đây. Về sau em xài tiền của anh, ở nhà của anh, lái xe của anh, khi giận dỗi thì đánh con anh, anh không nghe em nói, ngay cả anh em cũng đánh luôn.” Cô cười ha ha.
“Nữ hiệp tha mạng! Tiểu sinh nhất định nghe lời, giật tiền hay cướp sắc đều tuỳ nữ hiệp.” Tiêu Dư Thiên cố ý làm ra dáng vẻ tiểu sinh sợ sệt. Hai người cười đến mức ôm dính chặt nhau. Anh cúi đầu hôn cô, cô ôm chặt bờ lưng anh.
“Ngày mai anh gọi điện cho mẹ anh, nhờ mẹ giúp chúng mình chọn một ngày lành, chúng mình đi đăng ký kết hôn trước.” Tiêu Dư Thiên đúng lúc ra đề nghị.
Tiểu Thuần gật đầu: “Em cũng muốn nói chuyện này với mẹ em.” Bọn họ đã gặp bố mẹ của đôi bên, hai bên đều rất hài lòng, bởi vậy các trưởng bối nhận thấy bọn họ kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trong lòng Tiểu Thuần suy nghĩ, đăng ký kết hôm sớm một chút cũng chẳng có gì không tốt, hai người có thể danh chính ngôn thuận cùng nhau ở chung nhà. Hiện tại cô đã sớm hình thành thói quen mỗi ngày ghi lại sổ sách, phải tính toán chi tiêu trong nhà. Để có một chỗ ở thoải mái, bọn họ phải tiết kiệm mỗi phân tiền.
Cô cúi đầu ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên tay, rất ngọt ngào, kim cương không lớn không nhỏ, đeo ra ngoài có thể diện cũng không chi tiêu quá nhiều, cô thật cẩn thận tháo nhẫn đặt trong hộp trang sức, chuẩn bị đi xem Tiểu Bảo và hai bé mèo con.
Sau khi các nhóc mèo đầy tháng, chủ nhân của mèo ba mang Đồng Chuy đi, bên người Tiểu Bảo chỉ còn lại mèo con Đầu Hổ và Song Song. Đầu Hổ rất đẹp, bộ lông trắng như tuyết giống mẹ, nhưng màu mắt không giống nhau, một mắt màu xanh nước biển một mắt màu vàng, di truyền một nửa đặc điểm của bố mẹ. Nó cũng không hoạt bát như Song Song, Song Song thường nhảy từ trên xuống dưới, còn nó chỉ im lặng ngồi bên cạnh mẹ mình.
Tiêu Dư Thiên thấy Tiểu Thuần ngồi bên cạnh ổ mèo nói chuyện với mèo nhà mình, anh không khỏi hơi tò mò, đi qua nghe xem cô nói gì. Tiểu Thuần nhìn thấy anh sang đây, cô chợt im bặt.
“Em nói gì với Tiểu Bảo đấy?” Anh cười hỏi.
Cô nghiêng đầu: “Không nói cho anh biết.”
“Không nói anh cũng đoán được, em nói với Tiểu Bảo, rốt cục em sắp gả đi rồi.” Anh cố ý chọc cô.
“Hiện tại tỷ lệ nam nữ trong nhà tính cả bọn mèo là bốn với hai, anh không được bắt nạt em nữa.” Tiểu Thuần cười nói.
“Trời ạ, có người nào đổi trắng thay đen như em không hả. Rõ ràng là em suốt ngày bắt nạt anh, ban ngày bảo anh giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, buổi tối còn phải ngủ cùng nữ hiệp.” Tiêu Dư Thiên liếc xéo nhìn cô.
Tiểu Thuần cười ngặt nghẽo, cô tiến lên ôm lấy vị hôn phu của mình, hôn anh một cái: “Em đã sớm nói anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cùng lắm thì sau này em giặt quần áo được không? Em sẽ ủi áo sơ mi cho anh, âu phục thì đưa đến tiệm giặt quần áo.”
“Em nói phải giữ lời đấy, không được lấp liếm.” Anh vươn tay ngoéo tay với Tiểu Thuần.
Cô ngoéo tay với anh: “Được, sau này anh nộp tiền lương vào thẻ của em là được, thu nhập thêm cũng phải nộp ngay lập tức.” Tiêu Dư Thiên cười gật đầu.
Bọn họ chọn một ngày lành đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Ngưu Y Y là người đầu tiên biết chuyện này, cô ta rủ ông bà Mã, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, không khí rất vui vẻ.
Trải qua sự kiện ông Mã bị lừa, vợ chồng nhà họ Mã đều tự kiểm điểm, thời gian gần đây cuộc sống hoà thuận hơn. Bà Mã lắng nghe lời khuyên của Tiểu Thuần, ít ra ngoài chơi mạt chược, chăm lo gia đình nhiều hơn, rảnh rỗi thì cùng ông Mã ra ngoài đi du lịch, bà ta cũng không coi trọng tiền tài như trước đây, có thể không quan tâm thì không quan tâm, bận tâm nhiều lại mau già. Bởi vậy khi bọn họ nghe nói Tiểu Thuần và Tiêu Dư Thiên muốn mua lại căn hộ, họ liền nhanh chóng đồng ý.
Chuyện tiếp đó cũng được xử lý thuận lợi, có sự giúp đỡ của bố mẹ, chỗ bà Mã cũng chỉ còn một thủ tục sang tên, tiếp theo chính là gom góp tiền trang hoàng, dù sao không thể cái gì cũng chìa tay xin bố mẹ.
Thu nhập của Tiêu Dư Thiên không thấp, lại thêm tiền lương của Tiểu Thuần, hơn mười vạn muốn trang hoàng cũng không thiếu bao nhiêu. Tiểu Thuần không phải loại người kén chọn, sẽ không trang hoàng căn hộ như cung điện, cô đã sớm suy nghĩ xong xuôi, tìm công ty của Trần Kim Phát giúp đỡ, có thể tiết kiệm ít nhất ba bốn vạn. Tiết kiệm thêm chút nữa là có thể mua một chiếc xe, văn phòng luật nơi Tiêu Dư Thiên làm việc cách chỗ bọn họ một khoảng cách nhất định, mua xe không chỉ để anh thuận tiện đi làm, mà anh đón cô tan tầm cũng tiện lợi.
Sau khi nhận được lời mời làm việc của một toà soạn báo, Ngưu Y Y nhận được tiền lương tháng đầu tiên, cô ta muốn mua quà tặng Tiêu Dư Thiên và Tiểu Thuần, cảm ơn bọn họ luôn chăm sóc cô ta, thuận tiện lại xin bọn họ để cô ta ở thêm hai tháng, gom góp thêm chút tiền rồi mới dọn ra ngoài.
Cô ta ở cửa hàng bách hoá mua sắm, dự định đến nhà hàng ở lầu một ăn chút gì đó rồi mới về nhà, kết quả cô ta trông thấy Ôn Hàn và Tiểu Thuần ngồi đối diện ở nhà hàng.
Hai người bọn họ không biết đang nói cái gì, không giống như là bàn công việc. Ngưu Y Y có sẵn trực giác nhạy bén và trí nhớ tốt của phóng viên, nhìn Ôn Hàn vài lần cô ta đã nhớ ra đã từng gặp anh ta, không phải là người đàn ông lạnh lùng khi đó chạy Lexus đưa Tiểu Thuần về nhà sao. Ngưu Y Y trốn ở phía sau cây phúc lộc thọ thật to, muốn tới gần một chút lắng nghe đối thoại của hai người họ, nhưng lại sợ nếu gần quá sẽ bị phát hiện, nên cô ta đành từ bỏ.
Trong nhà hàng, Ôn Hàn đã biết chuyện Tiểu Thuần kết hôn, ở công ty không tiện nói chuyện, vì thế anh ta hẹn cô ra ngoài hỏi chuyện này.
“Nghe nói em kết hôn?” Ánh mắt Ôn Hàn dừng ở Tiểu Thuần.
Tiểu Thuần hít sâu một hơi, cảm thấy không có gì giấu diếm, cô gật đầu: “Đã đăng ký kết hôn. Chúng tôi không tổ chức tiệc cưới, sau khi trang hoàng nhà cửa xong thì mời vài người bạn đến nhà chơi.” Bọn họ không thích náo nhiệt, đã sớm thương lượng tiết kiệm tiền đãi tiệc để đi du lịch nước ngoài.
Ôn Hàn lắng nghe giọng nói thản nhiên của cô, như là người ngồi đối diện anh ta chỉ là bạn bè bình thường, mà không phải là người yêu trước kia, trầm lặng trong chốc lát, anh ta đưa cho cô một chiếc hộp trang sức nhung xanh đã chuẩn bị trước đó.
“Đây là một chút tâm ý của anh, là quà kết hôn, hy vọng em có thể nhận lấy.” Tiểu Thuần cầm lấy, mở hộp ra nhìn vào thì hít một hơi thật sâu. Đó là một sợi dây chuyền bạch kim, do từng đoá hoa mai cấu thành, đoá hoa được tạo ra rất tinh xảo, ở giữa mỗi đoá đều được khảm một viên ngọc bích, xem chừng rất đắt tiền.
“Quá quý giá, tôi không thể nhận. Tâm ý của anh tôi nhận.” Tiểu Thuần vội chối từ. Mặc dù cô biết gia cảnh của Ôn Hàn rất tốt, nhưng loại quà quý trọng này, nhận lấy chẳng khác nào thiếu anh ta một nhân tình, không biết ngày tháng năm nào mới có thể trả lại, bản thân cô đã không còn nợ anh ta, cần gì tự kiếm phiền não.
Ôn Hàn biết cô không chịu nhận, anh ta mím môi: “Tiểu Thuần, em đừng có gánh nặng gì. Tuy rằng khi anh mang sợi dây chuyền này từ Mỹ sang đây không ngờ sẽ làm quà kết hôn tặng em, nhưng chuyện đã thành như vậy, hai chúng ta nên thản nhiên.”
Giọng điệu của anh ta rất thành khẩn, trái lại khiến Tiểu Thuần không có cảm nhận gì. Cô muốn biến đổi bầu không khí nặng nề này, nên thay giọng điệu: “Nếu tôi từ chối nữa thì bất kính. Vậy đợi khi tôi kết hôn, mời anh đến dự party.”
Ôn Hàn ừ một tiếng: “Đến lúc đó hẵng nói. Anh không biết mình có đủ dũng khí để đi không.”
Tiểu Thuần cảm ơn anh ta lần nữa, cô cảm thấy nhẹ nhõm, một loại cảm giác trước đây chưa từng có.
Nhưng vào lúc này, Ngưu Y Y và Tiêu Dư Thiên không biết từ đâu chạy ra, hai người đến với khí thế hùng hồn. Tiêu Dư Thiên vốn không có biểu tình gì, nhưng khi nhìn thấy hộp trang sức trên bàn, sắc mặt anh mới thay đổi.
Tiểu Thuần chú ý tới chi tiết này, biết anh hiểu lầm, cô vội đứng lên giải thích với anh: “Dư Thiên, không phải như anh nghĩ đâu, em và…em và Ôn tổng…” Cô không biết tìm từ nào mới tốt, nói Ôn Hàn tặng quà kết hôn cho cô? Có thể càng bôi càng đen không?
Tiêu Dư Thiên nghiêm mặt không nói lời nào, anh kéo cánh tay cô đi ra ngoài. Trong lòng Ôn Hàn thở dài, anh ta vừa muốn đứng lên thì trông thấy Ngưu Y Y mở to mắt nhìn mình, không đợi anh ta phản ứng, Ngưu Y Y mau chóng cầm dĩa mì Ý trên bàn úp lên mặt anh ta.
Mì lập tức dính trên mặt Ôn Hàn, Ngưu Y Y còn chưa hết giận, mà mắng: “Mẹ nó, dĩa mì này là thay lão Tiêu thưởng cho anh, cho anh nhớ thương vợ người ta, cho anh làm kẻ thứ ba.” Ôn Hàn tức giận muốn chết, nhưng không muốn lý luận với cô ta, anh ta cầm khăn giấy trên bàn lau mặt. Người phục vụ xem đủ náo nhiệt, sửng sốt một lúc mới tiến đến nói với anh ta phương hướng của toilet.
Sau khi Tiêu Dư Thiên và Tiểu Thuần rời khỏi nhà hàng thì đi một đoạn đường dài, tâm tình của cả hai đều không tốt, dọc đường đi không ai nói gì cả. Cuối cùng, Tiểu Thuần bỏ tay anh ra: “Em đã nói với anh, là anh hiểu lầm, anh ta…Ôn Hàn nghe nói em kết hôn, tặng quà cho em mà thôi.”
“Em có quan hệ gì với anh ta, vì sao anh ta muốn tặng quà kết hôn cho em, mỗi người trong công ty của em kết hôn anh ta đều tặng quà đắt tiền như vậy sao?” Tiêu Dư Thiên đang nổi nóng, không nghe lọt lỗ tai lời giải thích của Tiểu Thuần, nhưng anh có thể đoán được giá cả của món quà Ôn Hàn tặng cô.
“Anh thật sự không thể nói lý, em nói với anh anh lại không tin, rốt cuộc anh muốn em làm thế nào?” Tiểu Thuần lần đầu thấy Tiêu Dư Thiên giận như vậy, trong lòng cô cũng hơi bực bội, không biết sao anh lại bỗng dưng thay đổi, giận dỗi quá mức như vậy.
“Sau này em đừng gặp anh ta nữa, em có thể làm không?” Tiêu Dư Thiên nói chậm lại.
“Anh biết rõ em và anh ta ở cùng một công ty, trừ phi em từ chức, bằng không mỗi ngày đều nhìn thấy anh ta. Anh cũng không phải không biết, bây giờ muốn tìm một công việc tốt chẳng dễ dàng gì, em rất vất vả mới được thăng chức tăng lương, anh không thể bảo em từ chức vào lúc này chứ.” Tiểu Thuần không đồng ý với đề nghị của anh. Cô phải đối mặt với vấn đề hiện thực, từ chức nói dễ hơn làm.
Tiêu Dư Thiên rầu rĩ không nói lời nào. Trong đầu Tiểu Thuần bỗng nhiên hiện lên tia lửa, cô nổi cáu: “Anh căn bản chưa từng tin em, cho nên anh nhất định theo dõi em, bằng không sao lại biết em và Ôn Hàn ở nhà hàng ăn cơm. Em nói cho anh biết, em không bán cho anh, em ăn cơm với ai anh không có quyền can thiệp.”
“Chúng mình đã kết hôn.” Tiêu Dư Thiên bất mãn quát một câu với Tiểu Thuần, giọng điệu bất đắc dĩ lại đau lòng.
Tiểu Thuần nghe anh nói thế, cô ngây người, dáng vẻ ngạo mạn giảm đi một nửa, cô chủ động tiến lên nắm tay anh: “Em biết, chúng ta đã kết hôn. Nhưng mà, anh không phải nên tin em hơn sao? Em đã lấy anh thì làm sao tái hợp với anh ta chứ.”
Tiêu Dư Thiên thấy cô bĩu môi, dáng vẻ oan ức, lại lắng nghe lời nói của cô, anh nhất thời mềm lòng, ôm lấy cô: “Là anh không tốt, anh không nên nổi nóng với em. Ngưu Y Y nói em ở nhà hàng ăn cơm với một gã có tiền, có vẻ rất thân mật, anh vừa thấy Ôn Hàn liền không kiềm chế được, anh xin lỗi là anh không tốt.”
Lại là Ngưu Y Y, cô ta thật là thích xen vào việc của người khác quá đi, cô ta quả thực chính là tay sai của Tiêu Dư Thiên, luôn giúp anh theo dõi. Hai người này, một đôi trứng ngốc. Trong lòng Tiểu Thuần bực bội, nhưng lại không có chỗ trút ra.
Hết chương 15
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...