Ngày hôm sau, Tatsuki mất tích, mọi tin tức đều im bặt.
Inari, Kuro-chin, Hana, kể cả Nao đều rất ngạc nhiên trước sự mất tích vi diệu này. Mọi thông tin đều chặn đứng, ngay đến việc đơn giản nhất là lời nhắn nhủ cũng không có. Nói chung, anh giống như chưa hề tồn tại. Cuộc sống của anh lu mờ hẳn. Học sinh trong trường nghe được trụ cột hạng nhất đã rời bỏ khỏi bảng xếp hạng, cứ ngỡ rằng Misao sẽ chiếm hạng hai, nhưng...
Cô tuột dốc không phanh, trong một tuần rớt hẳn xuống hạng thứ 35. Hai tuần sau mới kéo lên hạng 3 được.
Misao không biết rằng mọi chuyện lại khủng khiếp đến như vậy, anh rời bỏ khỏi cô mà không nói tiếng nào. Anh mất tích không một dấu vết, kể cả căn phòng của anh cũng không còn vết tích đồ đạc gì nữa. Cô hỏi mọi người ở xung quanh, người ta cũng chẳng biết, những cô gái vây quanh cửa nhà anh mỗi sáng, đều quay sang hỏi Misao anh đang nơi nào.
Chiếc cốc, cái khăn, cánh cửa,... mọi thứ vẫn còn đó, nhưng quần áo của anh, sự sống của anh, đều im lìm.
Chiếc chìa khóa anh giao, lời anh dặn cô đến dọn dẹp phòng anh, anh sẽ trả lương...đều trong trí óc cô...nhưng mất rồi, anh biến mất.
Mao có gọi cho Thill, kể lại sự tình, nhưng hiển nhiên, Thill cũng không lường trước được việc gì đang xảy ra. Misao có bật máy bao nhiêu lần, cũng là mất tín hiệu, không biết anh đang nơi nào.
Những tuần sau đó...
Một lần, Nao đến tra hỏi Misao, xem cô đã giấu Tatsuki ở đâu.
- Vô ích, tôi không biết anh ta đang ở đâu, mà dù có biết, tôi cũng sẽ không nói.
- Mày!
- Trước đây, tôi nhu nhược, vì tôi sợ cô làm ảnh hưởng đến bạn bè tôi. Nhưng bây giờ, tôi không hề sợ cô. Có tiền, xinh đẹp, nhưng nhân cách thối rữa quá. Tôi xin phép không tiếp chuyện.
Cuộc nói chuyện chỉ bấy nhiêu, rồi Misao bỏ đi. Nao muốn gọi người đánh, mà lại chợt nhớ, trong khoảng thời gian Tatsuki không có bên cạnh, Misao đã và đang cố gắng làm những gì.
Anh biến mất....đã là điều khiến cô phải tự gượng dậy.
Phải tự tìm cho mình con đường mạnh mẽ.
Không có anh bên cạnh thì sao? Cô vẫn sống. Vẫn bừng sáng được. Cô và anh đã quyết định, mất đi một người, thì người kia vẫn phải làm tròn trách nhiệm cuộc đời không có nhau. Cô khóc? Khóc sao? Nước mắt chảy ra rất phí, sẽ không khóc nữa. Chỉ cần tin tưởng, anh dù ở đâu, vẫn sống tốt là được.
Những tháng sau này, Misao chỉ có học. Mãi quên mất nụ cười, hình dáng của anh, quên mất rằng có một người đứng dưới nhà đón cô đi học, quên mất hơi ấm bàn tay anh, quên mất những lời trêu ghẹo của anh.
Cuộc sống cô vẫn hờ hững trôi như vậy, Misao bắt đầu biết kiên cường, biết mạnh mẽ, biết tự bản thân giải quyết mọi chuyện, lại tự học võ lên đai, tự xử lý những chuyện mà trước giờ cô cứ ỷ vào Tatsuki, biết thay đổi bản thân trở nên xinh đẹp, giật được cúp quán quân cuộc thi kiến thức trường. Sự thay đổi này hiện rõ nét nhất là khi bạn bè vây quanh cô càng ngày càng nhiều, nhiều học sinh nghĩ rằng cô có khả năng sẽ là người được Hội học sinh lựa chọn để đảm nhiệm.
Nhưng trái tim cô đến cách nào cũng không thể quên đi 1 điều, anh đã từng bên cạnh cô, mang cho cô hơi ấm, và rồi anh rời đi như một cơn gió.
- Misao-chan, đi thôi. - Hana giờ đã khỏe, những chấn thương không nặng lắm, còn có Kazuo đi bên cạnh nâng đỡ.
- Ừm.
Leo lên chiếc xe đạp, và rồi chạy đến trường với nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...