- Phu nhân, người chuẩn bị đi đâu ạ? - bàn tay thô ráp cầm áo khoác, cúi đầu không dám ngẩng.
- Ta đi thăm con ta. - người phụ nữ với mái tóc óng vàng mỉm cười.
- Phu nhân, tiểu thiếu gia thì có thể ổn, nhưng đại thiếu gia...Người hãy xem xét ạ... - anh ta vẫn cố giữ chân người phụ nữ.
- ...Ta không nói Thill, ta nói Tatsuki...ta muốn gặp thằng bé. Nó đã
không trả lời tin nhắn, cũng chẳng nghe điện thoại của ta suốt ngần ấy
năm. - người phụ nữ hiện trên môi ánh cười bàng bạc - Hay là...lại không muốn ta gặp nó? Hay là lão ấy muốn ta đoạn tuyệt với đứa con ruột của
mình? Hả Allein?
Người đàn ông không trả lời, chỉ cúi đầu, không
dám nhìn vào khóe mắt rưng rưng của người phụ nữ ấy. Đã 9 năm rồi, đã
trải qua 9 năm rồi...con trai mà bà ấy thương yêu không hề gửi lại bất
cứ hồi âm, những món quà bà gửi cũng bị trả lại mà không hề có dấu hiệu
được mở ra...Không nhầm, lần cuối cùng cậu trả lời tin nhắn, cũng là 9
năm trước...bà ấy nhắn hỏi thăm sức khỏe, hỏi "con có ăn uống đầy đủ
không?" hỏi "con có hòa đồng với mọi người không?" hỏi "hay là con về
với mẹ đi nhé?"... rất nhiều, nhưng có lẽ...cậu không quan tâm, chỉ gửi
lại dòng chữ:
"Tôi không cần sự quan tâm, cám ơn."
Cũng từ đó, cậu không còn trả lời bất kỳ tin nhắn nào. Dù biết mẹ cậu rất lo
lắng mong chờ. Nhưng cậu vẫn không quay trở về, chưa hề...Những tin nhắn của mẹ cậu, không được hồi âm suốt 9 năm ròng rã. Người phụ nữ ấy giờ
chỉ có thể ở trong nhà, không được phép ra ngoài...
Không được gặp con mình...còn gì tồi tệ và đáng sợ hơn thế nữa?
- Mẹ... - bên ngoài cửa, có tiếng gọi của 1 cậu bé nhỏ tuổi - Mẹ...
- Thill, sao con ở đây? - bà ấy lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. - Không phải hôm nay con học thêm sao?
Cậu bé ấy nhìn y như đúc của Tatsuki, chỉ có điều tóc cậu không phải màu
vàng, là màu nâu, mắt cậu khác màu mắt Tatsuki, thay vì đó là màu đen,
thì đôi mắt cậu lại là màu xanh dương đúng gốc người Châu Âu, trên cổ
cậu có mang 1 sợi dây chuyền mà mặt lại là con đại bàng nho nhỏ trông
rất oai. Thân hình cậu nhỏ, năm nay chỉ mới 13 tuổi. Đầu óc cũng không
thua kém Tatsuki lúc nhỏ.
- Mẹ...mẹ nằm xuống, đừng cử động... - cậu dịu dàng đỡ lấy người mẹ tiều tụy của mình.
- Thill... - bàn tay mềm mại vuốt ve đôi má trắng nõn của cậu, giọng thì thào - Con trai ngoan...thật giống anh con...
Hình như bị kích động, cậu bé nhỏ nhắn mở to đôi mắt ra, tay siết thành nắm đấm, và nghiến răng gầm lên:
- Con không giống anh ta! Không bao giờ! Tuyệt đối!
- Thill... - bà ấy vươn tay ôm lấy thân hình ấy, như để tự an ủi mình, nhưng cậu đẩy tay bà ra, và hét lớn:
- Nếu mẹ còn xem con là anh ta! Thì đừng nói con là con của mẹ nữa! Nhất định!
Cậu nói xong, chạy ra ngoài. Nhưng càng chạy, cậu càng sợ...nếu cậu không
còn ở đây, thì mẹ nhất định sẽ có chuyện, mẹ cậu sẽ tái phát bệnh...và
cũng vì cậu, có thể cậu cũng thế...
Cậu gục bên tường, hành lang
trống không, căn phòng gần đó, nghe thoảng qua tiếng khóc của mẹ...cậu
không chạy tiếp, chỉ đứng im đó...cố nén nước mắt vào trong...
Cậu siết lấy cái mặt dây chuyền, thì thào nghẹn ứ trong tiếng khóc, giọng nói đôi phần đau khổ buốt tim:
- Nếu...nếu là con ngoan...anh ta sẽ...sẽ trở về thăm mẹ...mẹ...Tên khốn
kiếp! Tên khốn kiếp! Giống...nhau...Giống nhau sao? Tại sao!? Tại sao!
Tại sao ai cũng nói điều đó! Anh ta là tên khốn! Anh ta không phải đứa
con ngoan! Anh ta không phải anh trai mình!
Tiếng gào khản cổ
vang lên...cậu không chịu được uất ức của mình, cậu muốn điên lên, cậu
ghét cảm giác bị người khác gọi là cái bóng của anh trai...cậu căm thù.
Cái mặt dây chuyền, cậu dứt nó ra, lần này là lần thứ 5 cậu làm vậy...cậu
nhìn nó...con đại bàng mà anh cậu khắc lên rất tỉ mỉ tặng cậu...cậu vứt
xuống đất! Nhất định phải chà đạp nó! Chà đạp thật mạnh! Nhất định làm
nó dơ bẩn! Làm nó ô uế! Nhất...định...
- Tại sao...mình không thể làm? Tại sao...mình lại...khóc nhiều thế này...? - cậu thì thầm...cố
nén nước mắt nhưng nó lại trào ra như đại hồng thủy...
"Tại sao chứ...? Tại sao mình lại đau như vậy...?" tay siết lấy mặt dây chuyền. Muốn vứt bỏ, nhưng cậu không thể...
Chẳng qua là thứ đồ vật rẻ tiền...nhưng cậu không thể vứt bỏ...cậu có thể mua cái khác mà...
Đó là của anh cậu làm cho...rất nhọc công...
- Về nhà đi...làm ơn...em nhớ anh lắm...anh ơi...em nhớ lắm...về đi, làm
ơn...em van anh...về đi về đi...làm...ơn... - cậu thì thầm trong nước
mắt dù biết điều đó là không thể.
Cậu vẫn khóc, cậu không chịu nổi nữa rồi...không thể chịu nổi nữa...
Chín năm anh em không hề gặp nhau rồi, cậu nhớ lắm..
Cậu nhớ anh trai, rất nhớ...
Cậu phải đưa anh về, phải gặp anh thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...