- Cháu về đây ạ. - Tatsuki cúi đầu chào người nhà Misao.
- Cháu xin phép về. - Hana mỉm cười cúi đầu.
Cha mẹ và bé Mao tiễn 2 người kia về, Misao dán đôi mắt ngoài cửa, nó sưng
lên vì khóc quá nhiều. Cô cảm thấy nhục nhã vì khi khóc, nước mắt nước
mũi gì dính lên hết Tatsuki, vậy mà anh cũng chỉ cười vui vẻ như đấy là
thánh thần ban ơn. Nhưng điều đó làm cô cảm thấy buồn cười, anh thực sự
hài hước và vững chắc.
"Đúng rồi, còn...học thì..." cô chợt nhớ, vội vã chạy lại tủ xem sách vở. Thì cây roi mẹ cô nhấp nhấp dưới sàn, mẹ cô cười:
- Nằm yên trên giường nào, con yêu.
Toát mồ hôi hột...Misao lết lên giường, đắp chăn, thực sự cô rất sợ mẹ mình
nổi giận....dù ít nói chuyện với gia đình nhưng từ nhỏ thấy mẹ mắng cha
vì những sai lầm nhỏ nhặt là cô đã rơi tim rồi.
- Con biết đó,
con bị suy nhược cơ thể, con cần phải ngủ đủ ăn đủ, còn mọi chuyện còn
lại cứ để mẹ lo. Nha con, nào, nằm xuống đi nào.
- Mẹ à...
- Sao con yêu? - mẹ cô xoa đầu, mỉm cười nhân hậu.
- Con...cám ơn...mẹ. - cô lắp bắp, đỏ mặt.
Mẹ cô bất ngờ, rồi đôi mắt rưng rưng điều gì đó, mẹ cô lại xoa đầu cô mạnh hơn chút nữa, cười:
- Thật là...con phải cám ơn Tatsuki-kun chứ!?
-...."Tatsuki-kun"... - cô ngớ mặt ra. - Mẹ gọi thẳng tên anh ta rồi à?
- Ây da, đương nhiên, cậu ấy là người tốt mà.
"Người tốt không cùng nghĩa với việc được gọi thẳng tên đâu, mẹ à..." cô muốn nói lắm, sợ nỗi mẹ cô lại buồn, nên thôi.
- Thôi, có gì thì vào nói chuyện với con bé đi, Kazuo-kun. Đừng đứng ngoài đó nữa. - mẹ cô nói lớn.
Kazuo bước vào, cùng với khuôn mặt buồn bã, anh cố gượng cười trước mặt
Misao, để chắc chắn rằng cô không lo lắng thêm bất cứ điều gì.
- Anh hai. - cô nghiêng đầu, đôi mắt trìu mến vang lên.
Không ghìm được xúc động, anh chạy lại ôm chầm lấy cô, mẹ đi ra ngoài, đóng cửa lại. Anh ôm chặt lấy cô:
- Anh hai à...anh siết chặt quá rồi. - cô cố đẩy anh ra..
- Misao...anh...anh xin lỗi, lúc đó anh đã..không tới cứu em. - Kazuo siết lấy em gái mình.
- Không sao mà...Vả lại..em là người xin lỗi mới phải, em đã không nghe lời anh...
Kazuo nghe xong, lập tức bỏ cô ra ngay, nghiêm trọng nói:
- Anh đã mần 2 thằng khốn kia rồi chắc chắn sẽ tống được nó vào tù ít
nhất là 4-5 năm, em có còn sợ không? - rồi, cắn lưỡi...cái phập, nói
nhanh quá làm chi không biết ==
- Em...em ổn, em không còn lo nữa. - cô lắc đầu.
- A...không hiểu sao, anh thấy...mình bất lực quá.
Đôi vai người anh run lên theo từng hồi thở, có lẽ kiềm nén xúc động làm
anh không chịu nổi...anh nắm lấy tay em gái, và thì thầm:
- Nếu lỡ...chúng nó làm gì em thì sao...anh lo quá...
Misao thấy cái nắm tay này thật sự quá yếu đuối, cảm giác không còn là Kazuo
quấy phá cô nữa, cô nhăn mặt, rồi lại rút tay ra. Cái điều mà Kazuo đang nghĩ, thực sự cô đang nghĩ thoáng qua, nhẹ nhàng chiếm cứ đầu óc
cô...để rồi cô cảm thấy lo sợ, trong lòng nặng trĩu điều gì khi hồi
tưởng lại quá khứ. Cả Kazuo cũng vậy, anh bất lực, nếu Tatsuki không tới kịp có lẽ em gái anh đã bị làm nhục...
"Reng..reng" tiếng chuông điện thoại từ máy cô vang lên, rồi cô nhanh chóng nhìn sang, cầm lên và thấy dòng chữ "thằng nhóc đẹp trai" to tổ bố đập vào mắt, Kazuo ấn nút
nghe thì giọng bên kia nhẹ nhàng hỏi cô:
- "Em đã đỡ hơn chưa, Misao-tan?" - cái giọng đầy yêu thương....
- Ơ...ưm...tôi ổn rồi. - cô áp sát vào tai, nói chuyện vô tư lự.
- "Mong là em không vừa đọc sách vừa nói chuyện với anh, em bị suy nhược
cơ thể, phải nằm lỳ 1 chỗ nghỉ ngơi đi." - Tatsuki lúc này đang trên
đường về nhà, anh vừa cười vừa nói.
- Tôi biết rồi. - cô nhăn mặt. - Hana-san đã về chưa?
- "Anh hộ tống em ấy về rồi." - anh lại cười - "Sao em không hỏi thăm anh đi chứ, Misao-tan?"
- Hỏi thăm làm quái gì, khi anh đang rất khỏe gọi điện thoại cho tôi. ==?
- "Phũ phàng quá đi ~" - anh dỗi qua điện thoại - "Ứ chịu cơ, hỏi thăm anh chút đi nào, mèo của -"
Cô tắt máy ngay tắp lự....
- Thằng nhóc đó...! - Kazuo nổi da gà lên.
Nhưng rồi anh thấy sự dịu dàng của cô, anh mới nhăn mặt lại, khuôn miệng muốn mở mà không tài nào mở được, anh cúi đầu xuống. Đôi mắt mím chặt, tay
siết lại, anh cố gắng thốt ra, rồi lại nghẹn vào. Anh không nói nữa,
đứng dậy, bỏ ra ngoài. Misao quay sang anh, cô định giữ anh lại, mà anh
chỉ cười:
- Anh có việc rồi.
- A...dạ, anh cứ đi đi. - cô không giữ anh nữa.
Anh ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chợt anh nhìn vào trong 1 lần
nữa...cô đang hạnh phúc, nhìn rõ ràng điều đó hiện trong đôi mắt cô. Anh nhíu đôi lông mày, rồi dựa thẳng lưng vào tường, lấy tay úp mặt lại,
giọng thì thầm đau đớn....
- Tàn nhẫn quá...anh đâu thể chứ...
"Bởi vì em đã của thằng nhóc đó mất rồi.."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...