13.
Đi
Có vài lần vì cũng rảnh rang nên tiễn cậu đi công tác.
Cậu đi công tác rất nhiều, do tính chất công việc, do sở thích, do nhiều nguyên do.
Trước khi đi lúc nào cậu cũng sẽ hôn một cái, thì thầm nói “Em sẽ nhớ anh lắm á!”, cười lấp la lấp lánh.
Nhưng một khi đã quay lưng đi là không bao giờ ngoái đầu lại.
Tấm lưng rất vững chãi, rất đơn độc, nhưng cũng như đã rất quen với sự đơn độc rồi.
14.
Khác biệt ngôn ngữ
Có một lần cãi nhau cái gì đó, bản thân tôi bây giờ cũng không nhớ nổi là cãi nhau cái gì.
Cãi rất kịch liệt, dù tiếng thì không to.
Tôi không phải là người thích nói nhiều khi người ta không hiểu, cậu thì không kịp bơm tiếng Anh lên miệng, thế là hai đứa chuyển sang nói tiếng mẹ đẻ.
Tôi nói: “Cậu là đồ khùng! Con mẹ nó đồ điên!”.
Cậu nói gì đó, nghe chả hiểu, dĩ nhiên, bằng tiếng Nga.
Tôi bật lại: “Nói cái gì vậy? Tôi đ*o thèm hiểu!”.
Cậu lại nói gì đó độ dài tương đương, vẫn bằng tiếng Nga.
Tôi: “Má nó! Nói tiếng Anh coi!”.
Cậu tiếp tục đáp trả bằng tiếng Nga.
Hai đứa nói qua nói lại, nói chồng chéo lên nhau.
Nói một hồi thành mệt thật sự, cùng lúc cả hai nghỉ nói, thở hồng hộc nhìn chằm chằm vào mắt nhau, tưởng sắp bụp nhau đến nơi.
Tự dưng, cậu vuốt tóc sau đầu tôi một cái.
Cậu cao hơn tôi cả một nửa cái đầu, tôi hiếm hoi mới phải ngửa cổ lên nhìn một thằng đực rựa.
Thuận tiện, hôn một cái.
Hôn qua hôn lại phát mệt, cuối cùng tôi chịu thua, đành phải nói: “Sillyhead!”.
Muốn gào một trăm lần, rằng cậu là đồ ngu si đần độn, đồ óc hạt nho.
Sau đó là một màn xin lỗi tới xin lỗi lui.
Cuối cùng hai đứa cùng đi pha cà phê cho cậu và trà cho tôi, rồi ngồi ngay trong bếp, chế độ ngồi rất bừa bãi, từ tốn nói chuyện.
15.
Giận dữ
Tôi không bao giờ nghĩ được rằng mình có thể sống cùng người khác, cũng tự rèn luyện bản thân để không phải sống cùng người khác.
Có tan có hợp, tốt nhất né được cái gì thì được cái đó.
Lúc mới kết giao, cậu với tôi đơn thuần là công việc.
Công việc vài bữa thì thêm cá nhân, cá nhân một chút đã lên giường.
Không nói nhiều, không đòi hỏi thêm.
Sau đó tôi không biết là cậu ấy thích tôi ở điểm nào.
Tôi thì khâm phục cậu ấy, kẻ chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng khiến người ta ná thở, cậu là người thứ hai cho tôi có cảm giác như vậy.
Sự mạnh mẽ không giấu diếm được, sự nghiêm túc và ngang tàng hiện rõ rệt, nhưng khi tiếp xúc thì rõ ràng chỉ là một con chó con.
Mặc dù là một con chó con, nhưng thật sự là một con chó con kiên định và dũng cảm.
Người như vậy nói chung không thuộc về thế giới của tôi.
Tôi quyết định thích một người rất nhanh, nhận ra được tầm quan trọng của người đó trong cuộc đời mình rất mau lẹ, thường chỉ sau vài câu nói là xác định được người đó là bạn hay không phải là bạn, nếu không phải là bạn thì sẽ là kiểu nào.
Cậu trúng ngay phạm trù không phải là bạn, chỉ có thể là người tôi không hợp, hoặc là người tôi thích.
Cả hai loại tôi đều muốn tránh xa.
Vậy nên khi theo cậu về nhà vào buổi tối đầu tiên, thật sự trong bụng tôi nhộn nhạo vì đã nghĩ thôi phen này mình tiêu rồi, sự dễ dãi của mình quá sai rồi.
Chúng tôi giữ mối quan hệ tình dục đi kèm thích thú lẫn nhau như vậy một thời gian ngắn.
Tôi là kẻ lười biếng, chỉ cần có một người để làm thì sẽ không rảnh kiếm người thứ hai.
Miễn là người đó muốn làm với mình, mình muốn làm với người đó, thế là làm thôi.
Dẫu sao cũng không có ràng buộc gì.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn, ngay lúc cậu đi công tác một tháng, là lần công tác đầu tiên sau khi tôi với cậu biết nhau, tôi nhận ra mình không xong rồi.
Giống như tôi sắp không còn là tôi nữa.
Vậy nên tôi mặc kệ, mặc xác, nguyên tắc con khỉ.
Đi ra ngoài, kiếm tình một đêm.
Được mấy lần như vậy, không hiểu được cả bản thân đang có cảm giác thế nào.
Tôi không giấu cậu chuyện đó, cậu cũng không phản ứng gì nhiều.
Chúng tôi vốn chẳng là cái gì của nhau cả.
Làm tình là làm tình.
Cậu nhìn trong đùi tôi một dấu thâm bệt màu, lưu đè lên nó chứ không nói gì khác.
Tôi làm như không để ý, tiếp tục như thế.
Cậu rồi người khác.
Người khác rồi cậu.
Đến một hôm, cậu đang chống tay ở trên người tôi thì nói:
“Thật sự tôi rất giận.”
Tôi: “…”, suy nghĩ mấy chục trường hợp sắp diễn ra.
Cậu:
“Tôi thích anh.
Chúng ta phải hẹn hò đi.” (“I’m fond of you, we should be together.”)
Vừa giống cho người ta lựa chọn, vừa giống như ép người lựa theo ý cậu ta.
Tôi: “Không được.
Cậu làm tôi sợ.”
Cậu: “Sợ cái gì cơ?”
Tôi: “Ở bên cậu một cách nghiêm túc, dính vào sâu quá, khi có chuyện xảy ra sẽ rất mệt mỏi.”
Cậu: “Ví dụ như chuyện gì?”
Tôi: “Chia lìa, chết chóc, các kiểu.”
Cậu: “Anh…”
Tôi nhìn cậu nhíu mày.
Thật sự cảm ơn gương mặt trời phú của mình.
Thường khi tôi sẽ luôn dễ dàng cười cười nói nói cà rỡn ra mặt, cũng có khi giả bộ làm đủ loại biểu cảm khác, nhưng lúc cần đều có thể đanh lại như thép.
Cậu: “Anh thật sự biết cách làm tôi tức điên lên.”
Tôi cụp mắt, xoay người nằm nghiêng, không nhìn nữa: “Vậy sao?”.
Câu này cũng không thật sự là câu hỏi.
Cậu: “Anh có thích tôi không?”.
Tôi: “Có, rất thích.”
Cậu: “Anh đã suy xét đến cảm giác của tôi?”
Tôi: “Đã.”
Cậu: “Nhưng anh vẫn từ chối?”
Tôi: “Nó sẽ qua thôi.”
Cậu: “…”
“Anh… rõ ràng không thích người khác xét đoán mình, nhưng lại xét đoán tôi như vậy.
Sao anh không chịu hiểu rằng tôi sẽ không quên được, rằng tôi thà cố gắng hết sức rồi bung bét còn hơn để nó ngổn ngang thế này?”
“G, nhân phẩm của anh thật tệ.”
Cậu nằm phịch xuống giường, rúc đầu vào gáy tôi, ôm.
Giống như một con cún bị bỏ rơi vậy.
Tiếp đó tôi trốn khỏi cậu một thời gian.
Nhắn cái tin đã kể, suy nghĩ thật nhiều.
Cuối cùng đành chịu thua.
Chúng tôi vẫn không phải là người yêu, vẫn không có quá nhiều ràng buộc, chỉ là tự giác ở bên cạnh nhau, đi được đến đâu thì đến.
Cả hai đều có lúc sôi nổi, có lúc lặng lẽ, có khi cãi nhau, có khi an ổn bình dị.
Không phải là vô cùng hợp ý, mà là rất nhiều điểm khác biệt.
May mắn không ai có tính để bụng.
Vui được một ngày, sao phải tìm khổ?
Cái câu ‘nhân phẩm tệ’ kia, tôi khắc cốt ghi tâm.
16.
Vết thương
Giữa năm hai ngàn không trăm mười bảy tôi làm anh hùng xa lộ, rốt cuộc bị thương nặng ở chân trái.
Xương không gãy, bù lại thì cổ chân có vết sẹo to ghê người, một mặt cẳng chân trái cũng để lại vết thâm mờ.
Bác sĩ nói thế này là tốt lắm rồi, đường chưa làm xong quệt một đoạn vậy mà không bị đứt gân hay gãy xương.
Có điều mấy vết thương sâu cũng không đủ to để buộc phải may lại, trúng ngay cổ chân nên để lại sẹo là đương nhiên.
Da thịt tôi vốn lành tính, ăn nằm cả tháng tăng lên năm ký, hơi xấu hổ nhưng cũng là cảm ơn mẹ.
Mấy đứa em qua thăm, rờ tới rờ lui kêu trời má, giờ thấy cưng hen, trắng trẻo mập mạp như con heo, sờ sướng.
Mỗi tội không được tắm đàng hoàng nên dơ quá, may mà không thúi um lên.
Tôi mắng một hồi, đuổi cả đám về.
Căn nhà này về cơ bản ba tầng lầu tổng cộng gần trăm mét vuông, chia một phòng cho một người bạn đồng nghiệp thân thiết nên cũng không thấy buồn chán.
Hai đứa nhóc em cũng hay sang tán dóc, có khi rủ ra ngoài cà nhắc đi chơi.
Tháng chín, hai đứa nhỏ bộn bề công việc, người bạn chung nhà đi tu nghiệp ở Philippines.
Tôi lại một mình một nhà, mẹ muốn lên thăm nhưng ba mới mổ thận nên tôi nhất quyết bảo mẹ ở lại chăm sóc ba, tôi già rồi, tự lo được.
Thật ra cũng không có gì, vẫn là lười biếng ăn uống, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cái gì đó chống đói, đi lại không tiện nên không muốn ra ngoài.
Mà được cái, đứng lâu máu dồn xuống cảm giác như mấy ngàn cây kim đâm từ phía trong ra, nhưng đi lại thì máu được lưu thông nên không sao.
Cậu biết tôi có mẹ chăm sóc, cũng không lộ vẻ lo lắng gì nhiều.
Gọi video, thấy tôi mập ra còn chọc quê, nhưng rất thích thú.
Tôi thường được khen về ngoại hình, tự thấy là mình ngũ quan hài hòa dễ nhìn, bình thường không mập, tăng năm ký vào thịt mỡ thật ra trông cũng bình thường, mập ốm không quan trọng.
Dù sao vẻ ngoài cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, không thấy thẹn.
Ở trong nhà một mình chỉ có một công việc trên mạng để cầm hơi, xem hết chương trình này đến chương trình kia cũng chán.
Đón sinh nhật một mình, ngủ vùi cho qua.
Sang ngày hôm sau mở điện thoại lên thấy một cuộc gọi nhỡ từ cậu, mấy lời chúc mừng vô cùng có tâm và đáng yêu của mấy đứa nhóc.
Tôi không thường chúc sinh nhật người khác, bởi vì không thường ăn mừng lễ lộc này kia, trên facebook cũng không để lộ ngày sinh nhật của mình bao giờ.
Sống chó với chúng nó, chúng nó lại sống tốt với mình vậy, thật sự cảm động.
Gọi điện thoại lại cho cậu, cậu hỏi, “Anh có nhà không? Em qua đón.”.
Trả lời, “Ừ.”.
Cậu cúp máy, lấy xe xông thẳng qua.
Tôi lật đật thay đồ rồi ra khỏi hẻm, thấy chiếc xe quen thuộc đã đậu ở trước khu chợ đối diện rồi.
Thật ra thì… tôi cũng không có nói cho cậu biết nhà của tôi chính xác ở đâu.
Đi thẳng đến bên cửa ghế lái phụ, nghe một tiếng cạch nhỏ, cửa mở ra, nhanh chóng ngồi lên thắt dây an toàn.
“Sao rồi?” – tôi hỏi trước, nguyên văn “What’s up?”.
“Sao là sao?” – cậu hỏi lại, nguyên văn “What is up?”.
Tôi cười cười: “Tụi mình đi đâu đây?”.
Cậu đáp: “Về chỗ em.
Thế anh muốn đi đâu?”.
Tôi trả lời: “Về chỗ cậu.”
Đứng một hồi trong thang máy đã thấy gai gai dưới chân, dĩ nhiên vừa vào đến thì tôi đã bay ngay lại chỗ sofa ngồi cái phịch.
Không nghĩ rằng cậu chạy tới, muốn lột quần.
Nói qua nói lại một hồi, tôi bị lột quần thật.
Mặc quần dài vải mềm, tuy hơi ôm chân nhưng lột vẫn dễ, bên trong còn có boxer.
Cậu soi cái chân trái, từ vết thương chỗ đầu gối tới cẳng chân, từ cẳng chân lại xuống cổ chân.
Chạm vào xung quanh chứ không chạm vào trực tiếp, sợ tôi đau hay gì đó.
Đúng là tôi sẽ khó chịu khi bị chạm vào vết sẹo thật.
Cậu: “Đau lắm hả?”.
Tôi: “Hơi hơi.”.
Thật ra đau thì có đau, nhưng tôi cũng quen bị thương tay chân các kiểu rồi.
Lại nhớ có một cái hôm đó, tôi vẫn còn ở trọ.
Con hẻm ở chỗ trọ là một con hẻm có hai khúc cua khuất mắt, không giống con hẻm hiện tại thẳng một đường.
Tôi muốn chạy sang chỗ cậu chơi, gấp gáp thế nào mà không để ý, ngay một khúc cua thì suýt nữa sượt trúng người ta.
Không có va chạm, nhưng hai cánh tay tôi lúc đó vốn đã mỏi nhừ run rẩy làm té xe.
Mặc quần đùi, đầu gối sượt qua đất, bị xây xát nhẹ.
Qua tới chỗ cậu tôi liền chạy vào rửa vết thương, sau đó định tự lấy bông gòn thấm khô rồi để y nguyên là được.
Chỉ là vết thương nhỏ, quen rồi.
Cậu lại không chịu, cũng ngồi trên sofa người ở dưới ôm chân người ngồi trên như thế này, lau chấm rất cẩn thận, còn dùng thuốc đỏ sát trùng nữa.
Tôi không thích dùng thuốc đỏ cho mấy thứ vặt vãnh này.
Nói về thuốc đỏ, tôi có kinh nghiệm không dưới ba lần với chúng nó, không tính vết thương gớm ghiếc ở cổ chân trái thì cũng đã may vá ba lần, mỗi lần lấy ra thể nào cũng sẽ dính một chút vào miệng vết thương.
Có một lần vết thương sâu quá phải khâu hở, khi lấy gạc cũ ra không chỉ dính vào mà còn kéo theo một bên thịt, lộ cả máu mỡ phía dưới.
Nói không đau là nói xạo.
Hồi này cũng đã có kinh nghiệm nhiều, biết được là nên đổ thêm thuốc đỏ vào làm mềm gạc trước khi lấy ra sẽ bớt đau hơn.
Nhưng cảm giác vẫn không thích nó dinh dính vào chân.
Vậy mà thấy cậu có vẻ rất chăm chú, giống như cún con liếm liếm vết thương của chủ vậy, để mặc luôn cho cậu muốn làm gì thì làm.
Không ngờ khi kết thúc, cậu còn chụt một cái lên miếng gạc vừa dán xong.
Nói biến thái cũng không phải, nói không biến thái cũng không đúng.
Cái chuyện này trong vòng tích tắc đã chạy ngang qua não tôi, khiến tôi giật giật nhẹ cái chân, giống như đang run vậy.
Cậu nhìn tôi, cười hì hì, sau đó cọ cọ mặt vô đùi một hồi kêu: “Dạo này ú nu ú nần rồi!”, nguyên văn dùng chữ “chubby”.
Tôi đập hai lòng bàn tay vào hai bên má cậu: “Làm sao??”, nguyên văn: “So what?”, cũng bày đặt híp mắt lại cảnh cáo.
Cậu cười lấp la lấp lánh: “Sao là sao?”, nguyên văn: “What’s up?”.
Tôi nhịn không nổi, hôn một cái lên môi luôn.
Sofa nói chung không rộng nhưng khá là tình thú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...