Diệp Ly ỉu xìu ngồi đung đưa xích đu trong vườn, tâm trạng thập phần khó tả.
Bọn họ bây giờ...có còn được xem là mối quan hệ bao nuôi nữa không nhỉ?
Xét về lý thì chắc vẫn còn, về tình thì...Nhớ đến cái ôm lưu luyến của hắn ban sáng, cô không nhịn được rung động trong lòng.
Diệp Ly nghĩ, rồi vô duyên vô cớ cảm thấy mất mát.
Cô có chút nhớ người nào đó, rõ ràng còn chưa tới nửa ngày.
Không ngờ cô lại mụ mị như vậy, Diệp Ly cười giễu.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ thừa nhận thích, thừa nhận yêu một người.
Sẽ không nhịn được nhớ mong, sẽ không nhịn được quan tâm người ta.
Trừ đám vệ sĩ giăng kín như mạng nhện và một đoàn người hầu hông dắt súng ra, thì trong biệt thự cũng chỉ còn cô và Kim Văn.
Lại nói thằng cha đó không biết trúng số gì, bận bịu trong phòng nửa ngày không ra ngoài, trong biệt phủ vắng tanh như chùa bà đanh.
Cho nên có thể trách cô rảnh rỗi sinh tương tư được sao?
Nghĩ nghĩ, cô quyết định đến phòng huấn luyện.
Đã xác định ở bên cạnh một con sói thì bản thân trước hết phải là kẻ đi săn, ừm, là kẻ đi săn chuyên nghiệp.
Diệp Ly nhanh chóng leo xuống khỏi xích đu, vội vội vàng vàng về phòng thay quần áo.
Xong xuôi, cô mang tâm trạng hào hứng đi xuống căn cứ huấn luyện ở "dưới" Trình gia.
Đúng như tên, nó là một căn cứ nằm dưới biệt thự, thẳm trong lòng đất.
Nói hoa mỹ thì nó chính là ngọc lục trấn bảo của biệt phủ này.
Đường đi thì dễ dàng vô cùng, chỉ cấn ấn thang máy.
Mặc dù Trình lão đại đã mang kha khá người đi, thế nhưng căn cứ huấn luyện ngầm này vẫn còn rất nhiều đồng chí đang miệt mài chiến đấu, đổ mồ hôi như tắm, tất cả chỉ vì mong muốn một slot đi chinh chiến vào lần tiếp theo.
Khoảnh khắc Diệp Ly trông thấy một người đàn ông đang bị thương nặng ở phần đầu nhưng vẫn hét toáng lên chống cự, dùng hết sức bình sinh lao về phía trước, hay là có những người thậm chí đã nằm sõng xoài dưới sàn vì quá mệt mỏi, hay như một cô gái bị người đàn ông quật roi thẳng lên lưng nhưng chẳng hề la lối gì, cô thật sự nể.
Làm xã hội đen cũng chẳng hề dễ dàng gì, cô thầm nghĩ.
Diệp Ly không muốn sự xuất hiện của mình làm đám người này phân tâm, nhưng cô nghĩ như thế chưa chắc họ đã nghĩ như vậy.
Quả thật, cô đi đến đâu, tiếng "Chị dâu" kêu to rùm beng trời đến đấy! Lúc trước nghe thoạt đầu còn ngại, sau cũng cảm thấy cách gọi này rất ngầu, bây giờ lại cảm thấy lâng lâng.
Hết cách, cô đành nói: "Không cần quản tôi.
Chú tâm tập luyện!"
Giọng điệu có mềm mại có đanh thép, rất phù hợp với vị trí nữ chủ nhân của Trình gia.
Đám người kia lập tức tuân lệnh, lại bắt đầu lao vào guồng quay khắc nghiệt.
Cô không nói gì nữa, đi đến khu bắn súng.
Một cô gái lớn hơn cô chừng vài ba tuổi đang luyện tập hăng hái.
Cô gái nọ có thân hình màu đồng rắn rỏi, mặt mày xáng lạn khí phách, hàng lông mày rậm chau lại đầy nghiêm túc, cô ấy híp mắt, nhắm thẳng hồng tâm cách đó 300m rồi bắn.
Chỉ thấy có tiếng động vang lên giòn giã vui tai, viên đạn mạnh mẽ đâm toạc điểm hồng, mùi khói vất vưởng bay lên trong không khí.
Ba phát súng liên tiếp, tất cả đều trúng hồng tâm, không lệch một li.
Diệp Ly âm thầm líu lưỡi.
Cô gái nọ buông súng ngay tức thì cúi rập người xuống:
"Chị dâu ạ!"
"Ừm...Cô giỏi thật đấy!"
Nghe giọng có nét thơ ngây của cô, cô gái kia cười nhẹ.
"Không đâu ạ! Đây là mức cơ bản nhất ở Trình gia.
Muốn tham gia phi vụ thì ít nhất phải là 1000m."
Giọng cô gái này trầm trầm, khàn khàn nhưng lại dễ nghe vô cùng.
Khi nói, đầu của cô ấy vẫn chưa từng hướng lên, lưng cũng chưa thẳng, vẫn luôn giữ tư thế cúi đầu.
"Ồ, tôi biết rồi, cô đứng thẳng người trước đi."
"Dạ! Cảm ơn chị dâu!"
Đợi cô ấy đứng thẳng rồi Diệp Ly mới thấy, giữa người với người sao mà chênh lệch thế không biết! Cô nàng này, bét nhất cũng 1m8!
Thân thể cứng cáp khỏe mạnh, tính cách trầm ổn, sinh ra đã dành cho công việc này.
"Cô...có thể dạy tôi bắn súng không?"
Diệp Ly nói với giọng khẩn cầu, ngọt ngào thương lượng.
A Như sửng sốt: "Vâng ạ?"
"Có thể hay không?"
"...Được ạ."
Diệp Ly lập tức nhoẻn miệng cười.
"Cô tên là gì?"
"Thưa chị dâu, tôi là A Như ạ."
"Tốt! Sau này hãy giúp đỡ nhiều hơn.
Còn nữa, tôi là Diệp Ly.
Đừng gọi chị dâu nữa, có thể gọi là Ly Ly hay Tiểu Diệp đều được, chúng ta là bạn mà." Nói rồi còn tinh nghịch nháy mắt mấy cái.
A Như ngỡ như mình đang mơ.
Cô ấy là một người phụ nữ cứng nhắc, chưa từng có bạn và cũng chẳng cần bạn.
Vậy mà một ngày đẹp trời, người phụ nữ của lão đại đến đây và ngỏ ý muốn cô ây-một kẻ nghiệp dư dạy bắn súng cho mình, lại còn khảng khái xem cô ấy là bạn.
Người này có một vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, cả người nhỏ nhắn trắng mềm, nhìn đâu cũng chẳng thấy sẽ là người phù hợp kết bạn với cô ấy.
"Âu kê, quyết định thế nhé! Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ không?"
"Dạ...dạ được ạ." Đầu óc vẫn còn hoang mang.
- ------
Sau một buổi tập đốt cháy calo, đốt cả tinh thần của cô, rốt cuộc Diệp Ly cũng được ngồi vào bàn ăn cơm.
Kim Văn lúc này mới xuất hiện.
Anh ta vội vàng ăn uống, chẳng nói được một câu, chỉ gật đầu chào cô rồi mau chóng xử lí bữa ăn.
Diệp Ly cũng thấm mệt, chẳng muốn nói gì sất.
Không khí im lặng quái quỷ bao trùm lấy cả bàn ăn, mãi tới khi có người vào báo tin.
"Chị dâu, chị có thư ạ."
"Tôi? Không nhầm đấy chứ?"
Tên thuộc hạ kia cung kính đưa cho cô rồi lui ra ngoài.
Diệp Ly cũng đã ăn no, giờ phút này đang chăm chú nhìn phong thư trên tay mình.
Phong thư này có màu vintage, quanh quẩn mùi vị lạ, nói sao nhỉ? Có chút hoài cổ.
Lá thư được cố định bằng sáp, bề ngoài còn có một sợi chỉ thắt nơ đẹp đẽ.
Diệp Ly nín thở, toan mở ra thì chú ý đến ánh mắt săm soi của người bên cạnh.
Cô gấp lại, lườm anh ta: "Sao thế?"
"Chị dâu có lòng chia sẻ tên người gửi với em không? Em sẽ rất vui đó."
"Không."1
"..."
"Anh ăn đi, tôi đi trước."
Nói rồi cầm theo phong thư đi về phòng, đóng sầm cửa lại.
Kim Văn cười hứng thú: "Có biến!"
- -----
"Em thân yêu,
Lúc em nhận được lá thư này có lẽ trời đã tối rồi.
Có lẽ em sẽ khá bất ngờ nhỉ? Không sao, từ từ rồi sẽ quen.
Đọc đến đây cũng đừng hồi hộp quá, tôi chỉ muốn thông báo với em tôi đã đến nơi an toàn, và cũng thông báo với em ở Sudan, có một người đang nhớ em, nhớ da diết.
Chuyến đi này nằm ngoài kế hoạch của tôi, xa em lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên, mong em có thể lượng thứ.
Chưa thể quyết định ngày trở về, nhưng chắc chắn mỗi ngày đều là tận thế, cũng không biết tôi phải trải qua bao nhiêu cái tận thế mới về bên em được đây.
Em thân yêu, nhớ ăn uống kĩ lưỡng, chăm sóc bản thân, nếu không tôi sẽ lo.
Yêu em,
Richard."
Trái tim Diệp Ly lộp bộp, mặt mày ửng đỏ.
Trình Khắc Ngật cũng có lúc sến sẩm như thế này sao?
Cô không biết, chỉ là bỗng dưng cảm thấy, ngày hôm nay huấn luyện thật xứng đáng.
- ------
VỞ KỊCH NHỎ SỐ 14:
Q6: Hôm nay là ngày Phụ nữ Việt Nam, mời các đồng chí phát biểu!
Diệp Ly: Chúc chị em chúng mình quét nhà ra tiền chứ không ra tóc nhé!
Trình lão đại: Hôm nay tâm trạng tốt, có ai cần vé free du lịch Xích lao không?
Tứ trụ: Anh đẹp mà anh ác quá! E hèm, chúc các tiểu tiên nữ của chúng tôi ngày lễ vui vẻ, mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, công việc học tập đều như ý, đặc biệt sẽ luôn ủng hộ bọn tôi nhá!
Le: Chúc tất cả chúng ta 20/10 hạnh phúc, chúc các tiểu tiên nữ của tui sớm tìm được người eo nà~
Chương này ngọt sến rện hihi, quà 20/10 đó:)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...