Nhìn cô vào trong, Lộ Trạch và Diệp Xảo Như cũng ra khỏi sân bay, sau đó cậu nhận được tin nhắn của Thẩm Thái, ‘Anh họ, cảm ơn các người còn sống, còn nữa, em sợ em sẽ không nói được khi đứng trước mặt anh, anh và anh hai nhất định phải hạnh phúc.’ Lộ Trạch mỉm cười trả lời tin nhắn, mà bây giờ chắc cô đã lên máy bay, tạm thời không thấy tin nhắn, nhưng Lộ Trạch vẫn trả lời cho cô trước.
Thẩm Thái nhìn ra ngoài cửa sổ, vành mắt vẫn còn đỏ, có vui vẻ, cũng có đau lòng, từ nay về sau, tình cảm cô dành cho Lộ Trạch chỉ có thể chôn sâu ở trong lòng, như vậy một phần hồi ức tốt đẹp sẽ được cô giấu kĩ. Thẩm Thái vuốt mái tóc ngắn, hít vào thật sâu, sau này là một khởi đầu mới.
Đến phòng làm việc một chuyến, buổi tối về đến nhà, Thẩm Di đã trở về, ngồi trên ghế salon nhíu mày xem thiệp mời. Lộ Trạch cũng đến xem, thấy tên người mời, “Hạ Đình? Đứa con trai nhỏ của ông ấy kết hôn?”
Thẩm Di gật đầu, thật ra tiếng tăm của lão Hạ Đình này không nhỏ, nhưng trước đây chỉ mở rộng ở Mĩ, bây giờ có lẽ do đã lớn tuổi nên muốn về nước định cư, dự định khuếch trương thị trường trong nước, vì vậy muốn tạo mối quan hệ tốt với người làm ăn trong thành phố này trước. Nhưng Thẩm Di chỉ là giám đốc của một công ty trò chơi, người ta mời anh có lẽ cũng do hi vọng anh có thể làm người đại diện cho Thẩm gia, dù sao hai vị khác của Thẩm gia cũng theo chính trị, chỉ có anh theo thương nghiệp.
Một người như vậy vốn không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng lúc trước lại vô tình gặp được Hạ Gia Mẫn, con gái Hạ Đình, Thẩm Di điều tra, phát hiện năm đó Diệp Dung Dung quen biết Hạ Đình, tuy tuổi tác chênh lệch hơi lớn, nhưng không loại trừ khả năng Diệp Dung Dung sinh con cho ông ta, hơn nữa vừa nghe thấy cái tên Hạ Đình này, rất khó khiến anh không nghĩ đến hàm ý của cái tên ‘Tư Đình’.
Đương nhiên Lộ Trạch cũng biết kết quả điều tra, cũng đoán được loại khả năng này, nhưng cậu không muốn biết sự thật, dù sao bây giờ cậu đã có gia đình của mình, có cuộc sống riêng của mình, không cần làm phiền lẫn nhau.
Có lẽ do cùng giới tính, nên dáng vẻ Hạ Gia Kiệt trông rất giống Lộ Trạch, dáng vẻ khiến người khác cảm thấy thoải mái, không hề có chút sắc bén nào của người thừa kế Hạ gia, mà ngược lại giống như một học giả, còn có chút nhu nhược. Còn vị hôn thê của cậu ta lại khiến người khác cảm thấy có chút kiêu kỳ, nhưng lúc này niềm vui của hai người đều thể hiện từ trong lời nói, là thật sự vui vẻ.
Thẩm Di cho rằng đây là thời cơ, có lẽ cuộc hôn nhân này cũng chỉ là hôn nhân vì lợi ích, nhưng trông lại không giống vậy, xem ra Hạ Đình cũng không phải loại bất kể hạnh phúc của con trai, không giống người bạc tình, chẳng lẽ chuyện năm đó còn có ẩn tình?
Lúc rời khỏi đó, Thẩm Di bị một người ngăn lại, Thẩm Di nhận ra cô ta, là người lần trước đứng bên cạnh Hạ Gia Mẫn, là người sợ đến mức quên gọi xe cấp cứu: “Tôi thay Tiểu Mẫn đến cảm ơn anh, cô ấy bị thương chân nên không tiện ra đây.”
Thẩm Di khẽ nâng mí mắt, “Không cần khách khí, chuyện nên làm.” Nói xong cũng bỏ đi.
“Chờ đã, Tiểu Mẫn hỏi có thể mời anh ăn một bữa cơm coi như cảm ơn hay không? Cô ấy muốn mời anh về nhà.”
“Không cần,” Thẩm Di nhanh chóng từ chối, “Hôm nay tôi đã ăn rồi.” Sau đó lập tức bỏ đi không nhìn lại, để cô gái nhỏ lúng túng ở đó.
Thẩm Di không muốn mình có quan hệ dư thừa với họ, cho dù khẳng định quan hệ, nhưng Lộ Trạch đã nói có xác định cũng không có ý nghĩa, vì vậy anh cũng không muốn cuộc sống của mình bị phá vỡ.
Lộ Trạch đi xem triển lãm ngoài thành phố, đến tối vẫn không về, Thẩm Di dù cố ý lái xe chậm một chút cũng không thể thay đổi được sự thật là chỉ có một mình anh ở nhà. Lúc nãy ở tiệc đính hôn anh không ăn bao nhiêu, lúc đầu không đói, nhưng về nhà nhìn thấy phòng bếp quen thuộc không có bóng dáng và mùi hương quen thuộc, dạ dày anh đột nhiên đói điên cuồng.
Thẩm Di mở tủ lạnh, sau đó nhìn thấy hoành thánh được bọc kĩ bằng màng giữ tươi, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, Thẩm Di đóng cửa tủ lạnh, lúc nãy không chú ý, bây giờ mới phát hiện trên cửa tủ có dán mảnh giấy: ‘Chắc chắn là anh lại không ăn gì rồi quay về đúng không? Em có làm hoành thánh, anh hấp lại là ăn được, giấm chua đặt ở bên cạnh muối và bột ngọt.’
Thẩm Di đột nhiên muốn hôn cậu một cái, sao lại luôn khiến người khác thương yêu thế này? Biết anh sẽ không ăn nhiều những khi không thích, biết anh thích ăn giấm chua với hoành thánh, cũng biết anh chỉ biết nơi đặt muối, không biết giấm chua ở đâu. Thẩm Di vừa hạnh phúc vừa cô đơn ăn hoành thánh, ngoan ngoãn lên lầu đi ngủ, đương nhiên, điện thoại trước khi ngủ chắc chắn không thể thiếu!
Sáng hôm sau Lộ Trạch lập tức quay lại trường, chiều còn có tiết, cho nên không về thẳng nhà. Lúc đi ngang thao trường, cảm thấy náo nhiệt khác thường, Lộ Trạch dừng bước lại, đúng lúc này điện thoại vang lên, là A Thành. “A Diệp cậu ở trường sao?” Giọng điệu A Thành phấn khởi khác thường.
“Ở đây, sao vậy?”
“Tới thao trường mau!”
“Tôi đang ở bên cạnh, mọi người đến thao trường làm gì vậy?” Lộ Trạch bước tiếp mấy bước, đi vào trong nhìn xung quanh.
“Quay phim quay phim! Đột nhiên hôm nay lại có một tổ quay phim tới, một chút thông tin cũng không có, bây giờ mọi người đều điên dại như nhau, tôi quyết định lát nữa sẽ xin chữ kí, như vậy còn có thể dư nữa!” A Thành có lẽ đang ở trong thao trường, nghe rất ồn ào.
Lộ Trạch lại không kích động như vậy, sau khi cúp điện thoại vừa định đi vào, liền thấy một người quen. “Vu Tinh, cô cũng tới?”
Vu Tinh nhìn thấy Lộ Trạch cũng bất ngờ, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, dù sao cậu cũng là học sinh của trường này, “Theo thầy tới, còn cậu? Sắp lên lớp sao?”
Lộ Trạch gật đầu, “Lớp chiều.”
Vu Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, gần đây cậu rảnh không? Giúp tôi một chuyện nhé?”
“Việc gì?”
“Kỳ thực tập của tôi sắp kết thúc, giảng viên muốn tôi nộp bài tập, tôi định mời cậu làm người mẫu.”
Vu Tình học tạo hình người mẫu, luôn cảm thấy sự phối hợp rất quan trọng, cô luôn muốn Lộ Trạch làm người mẫu cho cô, cho dù không phải vì bài tập, cô cũng muốn chụp ảnh làm kỉ niệm, bởi vì cô cảm thấy tổng thể Lộ Trạch trông rất tốt.
“Tôi? Tôi không chuyên nghiệp…” Lộ Trạch bất ngờ, người mẫu? Chưa từng nghĩ tới.
“Cũng không phải là lên sân khấu T, không cần chuyên nghiệp, hơn nữa tôi quen cậu khá lâu, với tôi trang điểm sẽ dễ hơn một chút.” Người ta cũng đã nói vậy, hơn nữa chỉ là bài tập nộp cho giảng viên, dù sao mình cũng biết thầy cô ấy, Lộ Trạch gật đầu đồng ý.
“Tốt quá, nợ cậu một bữa cơm vậy.”
Sau bữa cơm chiều, Lộ Trạch nói chuyện đó cho Thẩm Di biết, không ngờ anh lại nhíu mày, dường như có chút không vui. “Sao vậy? Không muốn em đi? Vậy thì em sẽ nói với Vu Tinh là em không đi…”
Không ngờ mình chỉ nhíu mày một cái mà Lộ Trạch đã không hề nghĩ ngợi, dự định từ chối người ta, trong lòng Thẩm Di rất cảm động, nhẹ nhàng hôn cậu nói: “Đã đồng ý người ta, coi như xong! Anh chỉ không thích cô ta, nhưng cũng không thể nói vì sao cô ta không tốt.”
“Trước đây em không biết, nhưng bây giờ lại nghĩ chắc là vì Tịch Thiệu Đông?” Lộ Trạch lo lắng nói.
Thẩm Di nhìn cậu, sau đó nhớ lại, “Thiệu Nam nói với em?”
“Là tự em đi hỏi cậu ấy, bởi vì tò mò.” Cũng là vì muốn hiểu anh nhiều hơn một chút.
“Thật ra cậu ta cũng không rõ, mà ngay cả anh cũng không biết vì sao mình luôn ghét anh trai cậu ta, có lẽ là ghét quen rồi? Mà dù sao cũng không thích.” Thẩm Di nhún nhún vai, là cả hai bên đều không thích nhau. “Nhưng Vu Tinh không lớn tuổi lắm? Bác Tịch có chút bảo thủ, có lẽ sẽ không thích cô ta.”
“Anh xem, thật ra trong lòng anh quan tâm anh ta, nhưng chính anh lại cảm thấy không phải là quan tâm mà thôi.” Lộ Trạch rất không khách khí nói thẳng, nhìn dáng vẻ kỳ quặc không tự nhiên của anh, chỉ cảm thấy đáng yêu, “Vu Tình rất tốt, sau này cùng đi ăn một bữa cơm là sẽ không còn thành kiến với cô ấy.”
“Đến đó rồi hãy nói!” Cơ bản sẽ không ngồi chung một bàn với Tịch Thiệu Đông, Thẩm Di tin rằng cả hai đều không quen. Lộ Trạch không biết nên nói thêm gì, cứ thuận theo tự nhiên.
“Đúng rồi, cho em xem.” Thẩm Di đưa hai tấm ảnh cho Lộ Trạch, Lộ Trạch nhận lấy xem kĩ, ước chừng có thể đoán được người trong hình là ai, “Hạ Đình? Còn có cả con của ông ta?”
“Ừm, con trai nhỏ của ông ta, là người đã đính hôn, nghe nói con lớn đã chết nhiều năm rồi.”
“Trông dáng vẻ Hạ Đình, chắc lúc còn trẻ rất tuấn tú, là kiểu được mọi người hoan nghênh.” Lộ Trạch tỉ mỉ nghiên cứu tấm ảnh, giống như nói đùa.
“Tuy em không để ý, nhưng anh vẫn muốn điều tra một chút, vì tương lai của em, cũng vì quá khứ của Diệp Tư Đình.” Thẩm Di mím môi, nói ra quyết định của anh.
“Được.” Lộ Trạch đương nhiên không có ý kiến.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...