Lúc Lộ Trạch tỉnh lại, cậu đã được thay quần áo, cơ thể thoải mái nằm trên giường, bên cạnh đã trống rỗng.
Lộ Trạch nằm trong chăn, mắt đảo quanh, bởi vì nếu cậu dậy trễ, Thẩm Di sẽ để lại một tờ giấy ghi chú cho cậu, đặt ở một nơi mà cậu chỉ cần vươn tay là có thể lấy được, quả nhiên cái gối bên cạnh có một mảnh giấy, ‘Sáng nay không có tiết, ngủ thêm một ít đi! Đói bụng thì gọi cho anh, anh sẽ đặt thức ăn giúp em.’
Thời khoá biểu và lịch làm việc ở văn phòng của Lộ Trạch đều được Thẩm Di học thuộc và nhớ kĩ cho nên tối hôm qua anh mới phóng túng một chút. Còn về bữa sáng, Thẩm công tử không biết nấu ăn, nhưng anh muốn cậu ăn thức ăn nóng nên gọi người đưa tới, ngay cả đi đến tiệm cũng không nỡ khiến ai đó phải đi. Đương nhiên Lộ Trạch sẽ không gọi cho anh, thứ nhất là do mình đồng ý làm, thứ hai là vì cảm thấy xấu hổ.
Vì Trịnh Tuấn thường xuyên đến nhà Thẩm Di nên cậu ta biết mối quan hệ giữa hai người, cho nên thỉnh thoảng Thẩm Di sẽ dặn cậu ta đến nhà mình đưa đồ đạc. Tuy Trịnh Tuấn là kiểu vô tâm vô phế nhưng Lộ Trạch vẫn là người da mặt mỏng, cậu cảm thấy rất xấu hổ, thà tự mình làm còn hơn. Vì quá đói nên cậu cố ngủ tiếp, như vậy sẽ không thấy đói bụng nữa. Vì thế, Lộ Trạch rất dễ nuôi. Sáng nay cậu không có tiết, cậu quyết định nhắm hai mắt lại, hôm qua làm có hơi nhiều, bây giờ mệt đến không dậy nổi.
A Thành ngồi trong lớp nhìn Lộ Trạch bước vào. Thật ra cậu ta vẫn nhìn mãi từ ngoài cổng, sau khi nhìn thấy dáng vẻ kia, cậu ta lập tức nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, trong lòng có chút không được tự nhiên.
Bời vì sắp vào tiết nên Lộ Trạch tìm được A Thành lập tức ngồi bên cạnh cậu, bởi cả hai thường giành chỗ giúp người kia, nhưng cậu cũng không chú ý đến người ta đang không được tự nhiên suốt cả tiết.
Lộ Trạch dọn dẹp sách vở, vừa cầm sách lên định đi lại phát hiện A Thành không đứng dậy, Lộ Trạch có chút thắc mắc: “Sao vậy? Không đi? Người học tiết sau sắp vào rồi.”
A Thành không tập trung, tuỳ tiện dọn sách vớ rồi nói với Lộ Trạch: “Người anh em, chúng ta nói chuyện đi!” Người luôn cợt nhả đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy khiến Lộ Trạch không quen, vẻ mặt ngờ vực đi theo sau.
Hai người đi đến trước một sân cỏ, ánh nắng ấm áp rất dễ chịu, tâm trạng A Thành có chút nặng nề, cũng không phải cậu ta kì thị đồng tính, cảm thấy ghê tởm, mà là đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi như thế, mà một người trong đó còn là bạn tốt của mình, đã vậy người yêu còn là anh trai của chính người đó, đây rốt cuộc là sao?
Lộ Trạch ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nghe cậu ta nói: “Chúng ta là bạn đúng không?”
Lộ Trạch cười: “Cậu cũng đã gọi tôi là người anh em rồi, cậu nói xem?”
“Vậy có thể chia sẻ với tôi một bí mật của cậu mà người khác không biết không? Tôi muốn nghe.”
Dáng vẻ của A Thành trông không giống như đang nói đùa, Lộ Trạch nhìn ánh mắt cùa cậu ta, nhớ đến ngày hôm qua, một ý nghĩ dũng cảm đột nhiên xuất hiện, “Cậu muốn hỏi cái gì?”
“Tình yêu.”
Lộ Trạch hít sâu một hơi, “Hôm qua cậu nhìn thấy gì rồi đúng không?”
A Thành không phủ nhận: “Các người yêu nhau thật lòng sao?” A Thành nhìn vào mắt cậu, ánh mắt không hề có chút thay đổi buông tha, kết quả cậu ta phát hiện, bên trong ngoại trừ kiên định thì chẳng còn gì khác.
Lộ Trạch gật đầu, “Trước đây tôi không rõ, nhưng bây giờ đã biết, tôi yêu anh ấy.”
“Vậy anh ta thì sao? Người lần trước cậu nói là anh ta à? Anh ta theo đuổi cậu trước?”
“Ừm, thật ra từ đầu tôi cũng không rõ, tôi không biết mình có tình cảm gì với anh ấy, nhưng dần dà sống chung…” Mặt Lộ Trạch đầy vẻ dịu dàng, giống như đang đắm chìm trong những hồi ức hạnh phúc, A Thành biết, bọn họ thật sự rất hạnh phúc.
“Có nghĩ đến chuyện tương lai không?” Tuy có chút tàn nhẫn, nhưng A Thành cũng chỉ có ý quan tâm cậu, dù sao tình cảm như vậy cũng rất không dễ dàng.
Làm sao mà chưa từng? Nhưng bây giờ đột nhiên nghĩ đến, trong lòng khó tránh khỏi lấn cấn, “Cũng không thể vì chuyện không xác định trong tương lại mà từ bỏ hiện tại, đúng không?” Hơn nữa ngoại trừ người thân ra, bọn họ không cần phải để ý đến người khác.
A Thành thở dài, “Tôi chỉ đột nhiên khó có thể tiếp nhận những chuyện đó lại xảy ra bên người tôi mà thôi, cậu đừng quá để bụng, cứ để tôi chậm rãi.” Dù sao cậu ta cũng là hàng thẳng, các bạn bè bên cạnh cũng thế.
Lúc này Lộ Trạch mới nở nụ cười, chợt thấy A Thành nghiêm túc, lại hỏi: “Cậu thì sao?”
“Hôm qua cô ấy đồng ý hẹn hò với tôi rồi.” A Thành không đầu không đuôi, nói.
“Cái gì?”
“Trao đổi bí mật!”
Lộ Trạch dở khóc dở cười, “Đây thì là bí mật cái gì, mỗi một người trong lớp đếu biết, chẳng lẽ hai người còn định bí mật hẹn hò?” A Thành bị nói đến nín lặng, nhớ đến cảnh ngày hôm qua, lại bắt đầu cười ngây ngô, Lộ Trạch nhìn nụ cười của cậu, tâm trạng cũng thoáng hơn, hai người ngồi trên sân cỏ cười rất vui vẻ, chỉ nhìn thấy nụ cười thật lòng của họ mà không phải là nụ cười hữu nghị.
Qua kỳ nghỉ đông của trường, năm mới lập tức đến, Diệp Xảo Như thúc giục hai người về nhà ăn cơm, vợ chồng Thẩm Dự cũng về, không khí ngày Tết bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, Lộ Trạch cũng rất nhớ Thẩm Huy nên quay về Thẩm trạch rất thường xuyên.
Thẩm Dự biết em trai mình là gay, nhưng vẫn chưa biết anh và Lộ Trạch yêu nhau, dù sao cha mẹ không nói, Thẩm Di cũng sẽ không chủ động nói cho anh trai mình biết.
Bình thường bọn họ đều sống bên ngoài, không thường đến đây, kề từ khi Lộ Trạch về nước đến giờ cũng không gặp nhau mấy lần, ấn tượng trước đây của Thẩm Dự đối với cậu cũng chỉ là nghe nói, nghe nói thằng bé này học không tốt, cho nên sau khi cậu trở về, Thẩm Dự cũng không thay đổi cái nhìn được bao nhiêu, bây giờ gặp Lộ Trạch, thời gian lâu dài, cũng cảm thấy tính cách của cậu khiến người ta rất thích, nhất là nhìn cậu đối xử với Thẩm Huy cũng đủ biết cậu là người tốt.
ởỞ trước mặt họ, Lộ Trạch rất chú ý, dù sao cũng không phải là ở một mình với Thẩm Di, ngay cả một vài hành động ầm ĩ thân mật cũng không có, Thẩm Di da mặt dày, không cảm thấy gì, cho dù bây giờ anh trai anh không biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết, anh thấy không sao cả, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lộ Trạch, anh có chút khó chịu, mà cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
Gần đây Lộ Trạch có để ý Diệp Xảo Như thường xuyên gọi điện thoại cho một người, giọng điệu còn mang theo chút lo lắng, không khỏi ngạc nhiên, nói với Thẩm Di chuyện này, Thẩm Di cũng không thèm ngẩng đầu lên, “Năm nào cũng vậy, đừng để ý.”
“Anh biết dì đang nói chuyện với ai?”
Thẩm Di gật đầu, “Là Thẩm Thái.”
Lộ Trạch chú ý người này họ Thẩm, chẳng lẽ là người thân của Thẩm gia? “Thẩm Thái là ai?”
Nghe thấy cậu hỏi như vậy, Thẩm Di cũng có chút hốt hoảng, Diệp Tư Đình trước kia đương nhiên biết Thẩm Thái, nhưng cậu là Lộ Trạch, “Con của bà ấy.”
“Con của dì?… Không phải là em gái anh sao?”
Hiển nhiên Thẩm Di không có tình cảm gì sâu nặng với cô em gái này, vẻ mặt khi nói đến cô không hề có chút thay đổi, thậm chí còn như đang nói đến một người xa lạ. “Nó học chung trường với A Đình, không đến năm mới sẽ không về nước.” Mà có đến năm mới, cũng không tình nguyện về nhà, Diệp Xảo Như phải thúc giục mỗi ngày.
Lộ Trạch và Diệp Tư Đình cũng chung trường, nhưng cậu là giảng viên, nhiều học sinh như vậy, cậu không nhớ có người học sinh này học trong trường mình.
Thẩm Di nói cô em gái này rất giống Diệp Tư Đình trước kia, học không tốt, lăn lộn cả ngày ngoài đường, vợ chồng Thẩm Minh từng răn dạy rất nhiều lần, thậm chí còn cắt nguồn kinh tế, nhưng tính cách của cô gái này rất mạnh mẽ, thà như vậy vẫn muốn ở lại đó, sau này hai người cũng mặc kệ cô, không làm chuyện thương thiên hại lý thì cũng tuỳ ý cô. Nhưng Diệp Xảo Như nhớ con gái mình, thường xuyên gọi điện thoại cho cô, dặn cô trở về thăm nhà, Thẩm Thái cũng chỉ ậm ờ không quan tâm, đến Tết mới chịu quay về.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...