Mệnh Trung Chú Định

Thẩm Di bưng cháo vào, Lộ Trạch chật vật ngồi dậy nhìn thoáng qua, không biết thế nào lại nghĩ thuê căn phòng này là một việc tốt, cơm nước đều có sẵn…

Lộ Trạch từ chối đề nghị muốn đút cậu của Thẩm Di, vươn hai cánh tay trơn nhẵn trong chăn ra, nhận cháo rồi tự ăn.

Thẩm Di nhìn thấy những dấu vết đậm đậm nhạt nhạt trên làn da bóng loáng, ánh mắt lại u ám, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: “Anh đã xin nghỉ giúp em, mấy ngày này em không cần phải đến trường.”

“Hửm? Mấy ngày?” Lộ Trạch ngẩng đầu, “Anh nói thế nào?”

“Anh nói em bị ngã, xin một ngày có lẽ cũng không quá? Nghỉ ngơi một chút cho tốt.” Mặt Thẩm Di không chút thay đổi, lúc nãy nói dối với giáo viên chủ nhiệm cũng rất nghiêm túc.

Mà bây giờ Lộ Trạch đang lo một chuyện khác, tính toán thời gian, sắp đến hạn chót gửi bài đến cuộc thi chụp anh rồi nhỉ? Bản thân mình vẫn chưa có một tác phẩm hài lòng để nộp, cái chính là do chủ đề lần này khiến cậu không có cảm nhận gì. “Chúng ta ở lại đến khi nào?” Lộ Trạch ăn cháo xong, đặt cháo sang một bên.

“Tuỳ em, phong cảnh ở đây cũng không tệ.”

“Anh không có việc làm? Công ty rất thong thả?” Có thể ra dáng ông chủ một chút được không?

“Có thư kí, không cần một người như anh.” Nói cứ như anh không phải là sếp tổng của công ty.


Lộ Trạch không nói gì, trông cậu cứ như yêu tinh hoặc chủ, nếu tiếp tục như vậy, công ty sẽ không bị sụp đổ sao?

Cho nên ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, hai người lập tức trở về. Lúc đầu, Thẩm Di định ôm cậu lên xe, nhưng Lộ Trạch nhất định từ chối, sau khi nghỉ ngơi cậu đã tốt hơn rất nhiều, cũng không phải không đi được, cậu không muốn bà chủ suy nghĩ lung tung.

Mà bà chủ này cũng là một người khả ái, thân thiện với mọi người, còn thích mấy cậu đẹp trai, thỉnh thoảng sẽ nhiều chuyện, thấy tuổi tác Lộ Trạch không quá lớn nên muốn giới thiệu bạn gái cho cậu. Bởi vì phần lớn thời gian Lộ Trạch đều nghỉ ngơi trong phòng, nên lúc tán gẫu với Thẩm Di, bà chủ có nhắc đến chuyện này, Thẩm Di nghe xong cảm thấy khó chịu, còn hỏi bà vì sao không giới thiệu cho mình. Bà chủ vừa nghe liền ngạc nhiên, “Ôi, tuổi của Thẩm tiên sinh không nhỏ, vẫn chưa kết hôn sao?” Thẩm Di nghe xong cũng dở khóc dở cười.

Lúc hai người đi, bà chủ vẫn nói với anh không ít chuyện, bà ngỡ cậu ở mãi trong phòng nghỉ ngơi là do thân thể không tốt, bởi vì có không ít người đến vùng núi này bồi dưỡng sức khoẻ, suy cho cùng thì phong cảnh ở đây rất đẹp. “Tiểu Diệp này! Đừng nghĩ rằng thân thể không tốt là không tìm được vợ tốt, có muốn dì giới thiệu người quen cho cháu không?” Lộ Trạch chẳng hiểu ra sao, bởi vì người nào đó ăn bậy dấm chua không hề nói gì với cậu. Nhưng sau khi bà chủ biết được sự thật, bà chỉ âm thầm cảm thán, thật sự là con gái muốn kiếm đàn ông tốt cũng không dễ! Gần đây đàn ông tốt đều thích đàn ông hết rồi sao?

“Ha ha ha…” Trên đường về, nghe Thẩm Di nói xong, Lộ Trạch ngồi trên xe không nhịn được mà bật cười.

“Em rất được chào đón…” Thẩm Di đen mặt.

“Nhưng vì sao bà ấy lại cho rằng anh đã có vợ? Chẳng lẽ gương mặt này rất già?” Lộ Trạch đến gần nhìn anh, cảm thấy hoàn toàn không đúng! Cho dù đã kết hôn, nhưng xem ra với gương mặt này thì cũng có không ít con gái tranh giành. Thẩm Di nghiêng đầu, nhìn Lộ Trạch với vẻ mặt thành thật, “Thế nào? Ngại già?”

“Sao lại như vậy?” Lộ Trạch lập tức nói rõ, “Đàn ông 28 tuổi là một đoá hoa!”

“Hửm? Có câu nói như vậy sao?” Không phải là đàn ông bốn mươi mốt tuổi là một đoá hoa sao?

“Nói anh là hoa cũng không được? Em đang khen anh đấy!”

“…”

Lúc Lộ Trạch về lại trường đã là thứ hai tuần sau, không phải cậu phải nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, mà lúc đầu cậu vốn định đi học sớm một chút, nhưng sau đó suy nghĩ lại lời của Thẩm Di, chân bị thương vẫn nên nghỉ thêm một khoảng thời gian nữa, rồi kéo kéo đến thứ sáu, và qua hết cuối tuần.

Vì tuần trước có tiệc sinh nhật, nên trong trường cũng có nhiều người biết Lộ Trạch, mà Lộ Trạch vẫn như trước đây, nhưng có muốn khiêm tốn cũng không được, những người hỏi thăm cứ đến từng đợt từng đợt, Lộ Trạch muốn đi cho nhanh cũng thấy ngại. Vào lúc này, bình thường hẳn sẽ có người đến giải cứu, Lộ Trạch mệt mỏi nghĩ, sau đó cậu chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc, giống như là tiếng trời.

“Diệp Tư Đình, đi ăn cơm không?” A Thành xuất hiện rất đúng lúc, Lộ Trạch ngượng ngùng nở nụ cười với những người bạn học không quá thân thiết, rồi lập tức đi theo A Thành.

A Thành khó hiểu, “Sao hôm nay cậu đồng ý nhanh vậy?”


“Không được sao?” Lộ Trạch hỏi ngược lại, “Chúng ta ăn gì?”

“Ờm, không đi tìm cô bạn gái kia?”

Lộ Trạch biết cậu ta đang nói Thẩm Di, trong lòng thầm nói cậu cũng biết à? Vậy còn hỏi cậu đi ăn cơm chung hay không, khiến cậu không tiện từ chối. “Người đó có việc. Đừng nhắc nữa, đói rồi, mau quyết định xem nên ăn cái gì.”

“Tôi quyết định xong từ lâu rồi.” Hai người đến một quán ăn ngoài trường, để ‘cô bạn gái’ bận việc kia ăn cơm công ty.

“Phải rồi, cậu có ý định gì về chuyện thực tập không?” A Thành vừa ăn vừa nói. Bây giờ bọn họ năm ba, thật ra đã có thể bắt đầu chính thức thực tập từ sớm, ngày nay có rất nhiều người mang suy nghĩ đó, một số ít sinh viên có năng lực còn có chỗ làm riêng của mình.

“Cậu cũng biết tôi thích chụp người hơn phong cảnh, hơn nữa bây giờ làm một mình cũng không ổn, vì vậy tôi định đến thực tập ở một vài công ty truyền thông trước, còn cậu?”

“Tôi lại càng khỏi phải nói, thành tích của tôi bình thường nên cứ thế đi!” Tính tình A Thành vốn là như vậy, trong nhà có điều kiện nên từ khi còn bé cậu ta không cần phải chịu khổ, cậu ta thích chụp ảnh, nhưng bây giờ xem ra, đó không phải công việc thích hợp nhất.

“Thực tập?” Về đến nhà, Lộ Trạch nói chuyện đó với Thẩm Di.

Lộ Trạch gật đầu, “Vâng.”

“Anh có đề nghị, em muốn nghe không?”


“Nghe!” Lộ Trạch không nhịn mà trợn mắt, đã nói vậy rồi, chẳng lẽ cậu còn không nghe? Cậu cảm giác hình như gần đây Thẩm Di rất thích dùng giọng điệu trêu chọc này nói chuyện với cậu, tại sao trước đây lại không thấy vậy?

“Anh có quen vài nhiếp ảnh gia tương đối có kinh nghiệm, anh có thể giới thiệu cho em, nhưng họ là người làm nghệ thuật nên tính cách khá kỳ quái, cho dù anh có giới thiệu thì việc họ có nhận em hay không đều phải dựa vào bản lĩnh của em, anh chỉ cho em một cơ hội.”

“Đã biết, có cơ hội em nhất định sẽ tranh thủ.” Lộ Trạch không ngại vì dựa vào quan hệ, nói trắng ra là, nếu như quan hệ khiến mọi thứ dễ dàng hơn, vậy cậu cũng không ghét, hơn nữa cuối cùng vẫn phải dựa vào chính cậu.

Thẩm Di thấy tâm trạng Lộ Trạch không tệ, cũng trở nên không thành thật, “Sao? Nếu người ta vừa ý em, vậy em có cảm ơn anh không?”

“Hửm? Chuyện còn chưa chắc chắn mà.”

“Ý của em là nếu thật sự thành công thì em sẽ cảm ơn anh hậu hĩnh?”

“Cảm ơn, đương nhiên sẽ cảm ơn rồi!”

“Vậy cho anh thu lãi trước!” Nói xong kéo lấy Lộ Trạch đang ngồi rất xa đến bên cạnh mình, dùng miệng chắn ngang…

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui