Trên đường phi hành, Lâm Vũ hỏi ra mới biết vị sư tỷ này tên là Thẩm Ngưng, mới gia nhập tông môn một năm, đệ tử mạch Huyễn Sát."Trông đệ nhỏ tuổi thế này, chắc năm tới không tham gia Giác Đấu đâu chứ?" Sư tỷ Thẩm Ngưng hỏi."Giác Đấu? Là gì vậy, đệ mới gia nhập tông môn nên không biết." Lâm Vũ ngạc nhiên hỏi."Khó trách khó trách..." Thẩm Ngưng gật đầu, sau đó giảng giải:"Giác Đấu là cuộc chiến tông môn định ra nhằm để phân chia thứ hạng đệ tử, đương nhiên không bắt buộc, mỗi đệ tử đều có thể lựa chọn tham gia hoặc không.
Nhưng hầu hết tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua.Một năm một lần tiểu Giác, ba năm một lần đại Giác.
Tiểu Giác chỉ là một lần thi đấu nhỏ trong mỗi mạch.
Chỉ là kiểm tra sơ qua một chút về tình hình đệ tử bản mạch tu luyện và mức độ thực lực, sau đó sẽ căn cứ tình huống mỗi người mà trưởng bối sẽ quyết định ban thưởng.
Điểm tốt của loại tỷ thí này không nhiều lắm, nên nhìn chung các đệ tử vẫn không làm mất lòng nhau, đấu chiến không quá gay gắt.Về phần thi đấu đại Giác, chính là cuộc thi đấu mà mọi đệ tử Luyện Khí Cảnh đều muốn tham gia.
Thứ hạng càng cao, sẽ được ban thưởng càng nhiều.
Đồng thời tên sẽ được khắc lên bia Thiên Âm cho toàn tông chiêm ngưỡng.
Nhóm trăm đệ tử đứng đầu sẽ được xếp vào hàng đệ tử hạch tâm được đặc biệt bồi dưỡng, đãi ngộ căn bản là đệ tử bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Đại Giác đấu này cũng quyết định tài nguyên mỗi mạch được tông môn cung cấp nhiều hay ít.
Có điều, tranh đấu ở đại Giác vô cùng khắc nghiệt và tàn nhẫn do độ cạnh tranh khốc liệt, chuyện mất mạng là bình thường.
Mặc dù có các tiền bối Ngưng Dịch Cảnh chủ trì, nhưng có thể sẽ có đôi lúc không ngăn cản kịp.Đồng thời những đệ tử đứng đầu trong đại Giác sẽ được cử đi tham gia thí luyện Huyết Cấm bí cảnh.""Huyết Cấm bí cảnh? Nghe tên dường như trong bí cảnh này rất thiết huyết?" Lâm Vũ trầm ngâm."Xác thực là như vậy.
Nhưng ngược lại lợi ích thu được khó có thể tưởng tượng.
Đây là cuộc thí luyện do chư tông Đại Hoang quốc tổ chức." Thẩm Ngưng gật đầu.Hai người hàn huyên thêm vài câu thì đã đến Thủy Lương Cốc.
Sau khi Lâm Vũ được Thẩm Ngưng thả xuống, cáo từ nàng rồi đi đến nơi làm nhiệm vụ.Sau cuộc trò chuyện ngắn với Thẩm Ngưng, hắn đã thu thập được nhiều tin tức rất hữu ích.
Theo như lời của nàng, năm nay vừa kết thúc một lần đại Giác, lần đại Giác tiếp theo sẽ là vào ba năm sau, lúc hắn mười ba tuổi.Sau khi hoàn thành nhiệm vụ gánh nước này, hắn cần tính toán sắp xếp thời gian tu luyện thật tốt để chuẩn bị cho lần tiểu Giác sắp diễn ra trong một năm tới.Nơi tiếp nhiệm vụ là một căn nhà gỗ lớn.
Phía sau căn nhà là một mảnh linh điền rộng mênh mông trồng vô số linh mộc kỳ lạ hắn chưa bao giờ thấy.
Trước cửa có vô số người ra ra vào vào.
Trên mảnh linh điền, có rất nhiều người đang xách thùng gỗ tưới nước.Trong nhà gỗ, người chủ sự là một lão mỗ vừa già vừa lùn, bộ dáng gầy gò ốm yếu, nhưng Lâm Vũ tuyệt không dám xem thường, khí thế trên người lão mỗ hùng hậu, chính là một tu sĩ Ngưng Dịch Cảnh hàng thật giá thật.Lão mỗ đưa cho Lâm Vũ hai cái thùng gỗ, chỉ tay về con đường chạy ven sườn núi và một khoảng nhỏ linh điền:"Đi theo con đường này múc nước ở sông về tưới linh điền, ngươi chỉ cần tưới ba mươi gốc linh mộc Xoa Tao Mộc này là được, đến lúc xong ta sẽ tới kiểm tra."Lâm Vũ nhìn hai thùng gỗ trong tay, chuyện này thật đơn giản.
Hắn cất bước đi theo con đường ven núi.
Con đường này không quá bằng phẳng, đất đá lởm chởm gập ghềnh, có nhiều nơi còn lõm xuống, rễ cây to lớn lồi lên.
Gọi là đường, nhưng thực ra chỉ là một đoạn trống trải giữa rừng cây rậm rạp mà thôi.Đi được nửa dặm, hắn tới bên một con sông nhỏ.
Ven sông và giữa đoạn đường vừa rồi, có rất nhiều đệ tử qua lại.Lâm Vũ nhàn nhã xách thùng gỗ múc nước dưới sông.
Nhưng hắn không đề phòng, từ thùng gỗ chứa đầy nước truyền tới một trọng lực vô cùng nặng nề khiến hắn mất thăng bằng, ngã ùm một cái xuống sông.May mà đoạn sông hắn rớt xuống không quá sâu nên hắn lên bờ vô cùng dễ dàng.
Vừa rồi người quanh sông đã rời đi hết nên không ai thấy bộ dáng xấu hổ của hắn.Lâm Vũ có chút tức giận cùng kinh hãi nhìn dòng nước trắng nhạt bình thường.
Nước này vậy mà nặng vô cùng.Thần tình Lâm Vũ chợt động, mũi khẽ nhúc nhích, từ dòng sông này vậy mà toả ra linh khí thuộc tính Thủy thật nồng đậm, rõ ràng nước trong sông này là linh thủy chứ không phải sông bình thường.Giờ thì Lâm Vũ mới ngộ ra, chuyện gánh nước không dễ dàng như trong tưởng tượng.Chợt hắn xem lại thùng nước, rõ ràng thùng nước này cũng là một loại linh khí.
Hắn thử truyền pháp lực vào, quả nhiên, từ thùng gỗ phát ra một chút ánh sáng le lói.Lâm Vũ vui mừng thử múc nước lần nữa, lần này nhờ thùng gỗ phát huy linh lực nên cầm thùng đầy nước không còn cảm giác quá nặng nề áp lực như trước nữa mà có thể xách như nước bình thường, tuy vậy vẫn cảm giác có một chút khó khăn áp lực, tốc độ di chuyển chậm hơn bình thường không ít.Xách cả hai thùng gỗ thì tốc độ tiêu hao pháp lực của Lâm Vũ tăng nhanh hơn.
Lâm Vũ chợt loé lên một tia sáng trong đầu.
Hắn cầm túi thần ra...Nhưng miệng túi quá nhỏ a, thùng gỗ lại to thế này thì khó mà bỏ vào."Ngươi cứ kéo ra, miệng túi thần co dãn rất tốt." Trong đầu Lâm Vũ vang lên âm thanh của A Thanh.Lâm Vũ không khỏi cảm thán, đúng là túi thần.
Quả nhiên hắn có thể kéo miệng túi ra thật rộng, bỏ lọt được thùng gỗ.Hắn đem cả hai thùng bỏ vào túi thần, cảm giác nặng nề trên thân biến mất hoàn toàn, vô cùng nhẹ nhõm.Thế này mới thật thoải mái, tội gì phải mệt mỏi nặng nhọc gánh nước?Lâm Vũ nhàn nhã đi về mảnh linh điền.
Vì hắn đề phòng thần thức lão mỗ kia rộng lớn có thể cảm ứng được hắn có túi thần, nên đi về được hơn một nửa đường tới đoạn vắng vẻ không có ai xung quanh, hắn lại lấy hai thùng gỗ ra xách trên tay như thường.
Tới khu vực linh điền được phân chia tưới nước sau đó lại đi ra sông.Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều phiên, rất nhanh Lâm Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ, tưới cho khoảng đất dưới gốc mỗi Xoa Tao Mộc đều ẩm ướt.
Thời gian hắn hoàn thành so với người khác nhanh hơn một nửa."Nhanh như vậy?" Lão mỗ nhìn tiểu tử trước mặt có chút bất ngờ.Trông tiểu tử này còn nhỏ tuổi, lại là người lần đầu tiên đến đây nhận nhiệm vụ này, lão mỗ vốn nghĩ rằng hắn sẽ không hoàn thành nhiệm vụ nganh chóng, không ngờ ngược lại Lâm Vũ lại làm vô cùng dễ dàng.Tuy hơi bất ngờ nhưng lão mỗ cũng không quá hứng thú để ý.
Xem bộ dáng Lâm Vũ mặc dù nhỏ tuổi nhưng tu vi đã là Luyện Khí Trung Kỳ, pháp lực nhiều một chút hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn, với lại nhân tài đâu đâu cũng có, chút điểm này cũng không có gì quá bất thường.Lão mỗ lấy ra Thiên Bài phất tay, một đạo ánh sáng từ Thiên Bài của lão bay vào Thiên Bài của Lâm Vũ.
Hoa văn nhiệm vụ liền sáng lên.Lâm Vũ trở về Chấp Sự Các giao nộp nhiệm vụ, hoa văn nhiệm vụ trên Thiên Bài bị thu hồi, hắn được nhận một linh thạch.Sau đó hắn lại đi tới Tàng Kinh Các của mạch Quỷ Linh.
Trong Tàng Kinh Các có nhiều loại thư sách, điển tịch pháp thuật, y kinh, bí thuật...!hoặc những loại sách thông thường cũng có."Sơ Lược Tu Hành? Những loại sách về thường thức này là miễn phí, không tính tiền?" Sư cô chủ sự Tàng Kinh Các nhìn Lâm Vũ chọn một cuốn sách hỏi, liền lắc đầu mỉm cười.Lâm Vũ ngẩn người, lần trước hắn hỏi thăm thì không có nói rõ mình muốn đọc loại sách này nên sư cô tưởng hắn muốn học các loại sách tu luyện khác.
Nếu biết có thể đọc miễn phí thì hắn cần gì phải đi gánh nước?Nhưng cũng không sao, để khối linh thạch này đổi loại thư tịch khác cũng tốt.
Hắn đang muốn học pháp thuật phi hành.Lâm Vũ đi tới kệ sách pháp thuật, tìm tới thuật phi hành cơ bản: Đằng Vân Thuật."Sách Sơ Lược Tu Hành này sao chép miễn phí.
Còn Đằng Vân Thuật sao chép tốn một linh thạch." Sư cô báo giá.Lâm Vũ còn hỏi thêm phí sao chép của một số pháp thuật bí thuật khác, nghe được lời của sư cô mà kinh hãi.
Phần lớn đều có mức giá lớn kinh nhân, cái thấp thì chỉ có ba linh thạch, lớn thì vài chục linh thạch, thậm chí trăm, vài trăm linh thạch cũng có.Một buổi gánh nước chỉ được có một linh thạch a...Có rất nhiều thần thông công pháp hắn muốn học.
Chỉ một vài pháp thuật thần thông đã đắt như vậy, thế còn những công pháp thần thông tối cao, linh khí quý giá thì sao đây?Lâm Vũ thầm lắc đầu, xem ra sau này muốn tìm linh thạch phải nghĩ cách khác, hắn không rảnh dành cả đời để gánh nước.Lâm Vũ rời khỏi Tàng Kinh Các, đi lên Linh Sự Đường của mạch Quỷ Linh.
Trước đó hắn được sư cô Nhạc Phi Yên dặn dò lên Linh Sự Đường nhận Ích Cốc Đan, một loại đan dược ăn vào không cần ăn cơm hay thực vật gì khác, chỉ cần uống chút nước sạch là được.Sau khi thanh niên chấp sự tại Linh Sự Đường ghi chép danh tính cùng thời gian Lâm Vũ tới nhận đan, Lâm Vũ lấy Thiên Bài ra xác minh danh tính, sau đó được nhận một túi Ích Cốc Đan đầy.Trở về chỗ ở, Lâm Vũ trước tiên ra giếng tắm rửa, thay bộ quần áo ướt nhẹp do ngã xuống sông giờ đang dính bết trên thân cực kỳ khó chịu.
Cảm giác làn nước mát lạnh tưới trên thân vô cùng sảng khoái.Tắm, thay y phục mới xong, trước tiên Lâm Vũ ngồi trên giường lật quyển Sơ Lược Tu Hành ra xem.Sau một lúc, Lâm Vũ ngẩng đầu lên sắc mặt khó coi.Tuổi thọ tu sĩ vô cùng lớn.
Tu sĩ Luyện Khí Cảnh có thể sống lâu đến 200 tuổi.
Tu vi Ngưng Dịch Cảnh tuổi thọ khoảng 500 tuổi.
Tu vi Hoá Tinh Kỳ tuổi thọ tăng lên tận khoảng ngàn năm tuổi.Về phần cảnh giới Chân Đan Cảnh, tựa hồ đây chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết nên không thấy trong này có ghi chép.Lâm Vũ âm thầm thở dài.
Lúc này hắn đã hiểu ý nghĩa những lời của Quách Dung.
Nàng là phàm nhân, hắn là người tu tiên, đúng là khó có thể yêu nhau.
Cuối cùng cũng chỉ dẫn đến đau khổ trong cảnh chia ly người chết người sống mà thôi.
Với lại tu sĩ luôn phải chăm chỉ tu hành nếu không thọ nguyên hết đi, không tăng tu vi lên cảnh giới mới để gia tăng tuổi thọ sẽ chỉ còn nước chết.
Không có bao nhiêu thời gian bầu bạn cùng tình nhân.
Trăm năm với tu sĩ có lẽ chỉ là một đoạn tuế nguyệt ngắn nhưng với phàm nhân thì là một đời.
Xác thực...!phàm tiên khác đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...