Thương Nguyệt thành ngày thường đường phố đông đúc náo nhiệt, nhưng hôm nay khác hẳn ngày thường.Mọi cung đường phường thị vắng tanh, thi thoảng sẽ thấy một vài người mang vẻ mặt háo hức vội vã chạy đi, tất cả mọi người đều hướng về một phương hướng.Tại trung tâm thành, một bình đài to lớn khoảng ba mươi trượng được dựng lên uy nghi đồ sộ.
Phía trên bình đài, dựng lên một cánh cửa kim loại màu bạc cao năm trượng rộng hai trượng có hoa văn vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.
Giữa cửa là một màn ánh sáng trắng lung linh huyền bí.Phía đầu bình đài, là năm cái ghế được đặt ở vị trí cao nhất, ngồi ở vị trí này có thể nhìn được cảnh toàn trường.
Lúc này năm cái ghế trống không, không có ai ngồi trên đó.Xung quanh bình đài có vô số binh lính mũ giáp chỉnh tề dàn ra tám phía canh giữ nghiêm ngặt.
Phía dưới bình đài, có vô số người dân đang đứng đông đúc, tò mò nhìn lên cánh cửa bạc kia, bàn tán xì xào.Tại một góc phía Tây, có hai thân ảnh nam nữ đang đứng sát nhau, nữ là một nữ nhân xinh đẹp, vóc người gợi cảm.
Nam là một thiếu niên nhỏ tuổi, đứng cao đến eo nữ nhân kia.Hai người này chính là Lâm Vũ và Ninh Nghênh.Trước khi đến đây, vì tu vi Lâm Vũ đã thăng đến cảnh giới Luyện Khí Trung Kỳ, nên hắn lại có thể lấy được bảo bối khác.Lần này Lâm Vũ vô cùng bất ngờ, vậy mà hắn có thể chạm đến tận ba món bảo bối.
Xem ra số lượng bảo bối có thể lấy ra được sau mỗi lần thăng cấp tu vi không phải là hạn chế, mà tùy theo vận may chăng...Bảo bối thứ nhất là Pháo Không Khí.
Nghe tên kêu như vậy, thực chất chỉ là một ống đồng đen tròn nhỏ, khi giắt vào ngón tay, chĩa ra phía trước truyền pháp lực vào, tức thì sẽ bắn ra một luồng chỉ phong không khí mạnh mẽ.
Lúc đấy Lâm Vũ mới dùng còn chưa quen, không cẩn thận đã bắn vỡ cửa sổ khách điếm.Bảo bối thứ hai là Hiệp Khách Kiếm, chỉ cần cầm vào tay, bản thân không cần làm gì kiếm sẽ tự động vung vẩy đánh địch.
Theo Lâm Vũ thấy, món bảo bối này chỉ cần cầm chắc trong tay là được rồi.Bảo bối thứ ba là Sáo Nghịch Mệnh.
Thời điểm thổi sáo, trừ người thổi ra những người đứng xung quanh hắn trong vòng mười trượng nghe thấy sẽ làm ngược lại với hành động bản thân định làm.Khác với hai bảo bối đầu có thể vĩnh viễn sử dụng thoải mái, Sáo Nghịch Mệnh lại có hạn lượt dùng là ba lần.Lâm Vũ không khỏi tiếc nuối.
Về mặt hiệu quả, Sáo Nghịch Mệnh tốt hơn Pháo Không Khí và Hiệp Khách Kiếm nhiều.
Pháo Không Khí và Hiệp Khách Kiếm dùng để đối địch với cao thủ giang hồ phàm tục còn tốt, chứ dùng để đối địch với những tu sĩ có phép thuật đầy mình thì có vẻ không ổn.Về mặt hiệu quả của Sáo Nghịch Mệnh, dường như thiên về mặt phép thuật hơn hai món kia.
Có vẻ như bảo bối nào hiệu quả càng nghịch thiên thì đẳng cấp sẽ càng cao, theo đó sẽ có giới hạn lượt dùng."Ngươi bỏ nhà chồng mà tới nơi này, sẽ thực sự không sao chứ?" Lâm Vũ hỏi Ninh Nghênh bên cạnh."Ta đã muốn bỏ đi lâu rồi, chắc chắn sẽ không hối hận.
Nếu phải ở trong căn phòng lạnh lẽo kia một mình đợi già đi rồi chết, ta thà đến đây cầu tiên duyên còn hơn." Ninh Nghênh lắc đầu vẻ mặt kiên nghị.Lâm Vũ nghe vậy không khỏi cảm thán, nàng này bình thường trông phóng khoáng dâm đãng, nhưng tâm trí không phải tầm thường.Điều kiện để trở thành một nhân vật phong vân, ít nhất là phải có bản tính không cam chịu vận mệnh này a."Ngươi...!tới đây một mình à? Ngươi không có trưởng bối đi theo?" Ninh Nghênh nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi."Đúng vậy, không sai." Lâm Vũ gật đầu."Vậy bọn họ đâu, sao ngươi tới nơi này một mình?" Ninh Nghênh kinh ngạc.
Tiểu tử này mới mười tuổi, đáng lẽ phải có trưởng bối theo sát, sao lại phiêu bạt một mình thế này.Nhưng nàng nghĩ lại thì cảm thấy có vẻ không có gì lạ.
Hắn là người tu tiên, không phải đứa trẻ bình thường.
Có thể một mình chạy nhảy tung tăng ngoài giang hồ là chuyện không có gì lạ.
Phép thuật đầy mình, hắn còn sợ ai làm hại a.Nghĩ đến cái đêm kia, chính mình là một thiếu phụ lại bò xuống vểnh mông cho một tiểu tử mười tuổi nhấp vào mãnh liệt từ đằng sau, còn ngoan ngoãn bú liếm nhục côn của hắn, trong lòng Ninh Nghênh chợt có một cảm giác kích thích.
Bên trong y phục, từ sâu trong hoa tâm chảy ra ngoài mép âm hộ một dòng âm dịch trong suốt."Cái này ta không tiện nói..." Lâm Vũ cười hắc hắc trả lời lập lờ, chợt hắn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, dung mạo kiều diễm hơn bình thường một phần thì kinh ngạc: "Sao ngươi đỏ mặt như vậy, trời nắng quá khiến ngươi không chịu được nhiệt khí a?"Hắn vừa nói vừa nhìn xung quanh: "Xung quanh gần nơi này không có quán ăn, tửu điếm có thể vào nghỉ chân, để ta xem xem bên kia có..."Ninh Nghênh ngượng ngùng vội xua tay: "Ta không sao, không cần để ý đến ta.
Chẳng qua là ta hồi hộp về quá trình tiên môn tuyển đồ sắp diễn ra mà thôi!"Tiểu tử này tính thật tốt, thật biết cách chăm sóc nữ nhân.
Dung mạo thanh tú, sau này trưởng thành hẳn có rất nhiều nữ nhân theo a.Nhưng lúc này bản tính ấy lại không thích hợp chút nào, nàng không phải vì nhiệt khí mà đỏ mặt..."Không sao là tốt rồi..." Lâm Vũ hơi nghi ngờ một chút rồi cũng không để ý, chăm chú nhìn lên bình đài."Có điều...!lần trước ngươi kiểm tra linh căn của ta có chính xác hay không? Chẳng may...!hay là ngươi kiểm tra cho ta lại một lần nữa? Phụ mẫu ta không còn trên thế gian, nếu không có linh căn thì ta không còn nơi để về a." Ninh Nghênh suy nghĩ một chút rồi lo lắng hỏi.Nói nàng không phiền muộn lo âu là nói dối.
Nàng chợt nghĩ đến, Lâm Vũ nay mới mười tuổi, lỡ may đạo pháp của hắn thỉnh thoảng xuất hiện sai sót, kiểm trắc linh căn cho nàng sai lầm, từ không xem thành có thì xong hết a.Nàng đã vô tình dứt áo rời bỏ nhà chồng, trước lúc đi còn để lại một bức thư từ biệt, còn mắng nhiếc xỉ vả tổ tông nhà chồng một phen.
Nếu nàng không có linh căn, nói nàng phải quay về thì mất hết mặt mũi, đến lúc đó một thân nữ nhân lại phải lang bạt giang hồ."Nếu không ngươi đi theo ta là được chứ gì!" Lâm Vũ cười trêu chọc nàng.
Nhưng hắn cũng vẫn lại cầm cổ tay Ninh Nghênh lên kiểm tra cho nàng yên tâm."Ngươi mới mười tuổi còn rất nhỏ, đợi thêm một thời gian nữa ngươi cao bằng ta, đứng bên cạnh ta mới thoải mái gần gũi mà không sợ ngoại nhân nhìn vào đàm tiếu..." Ninh Nghênh nguýt hắn một cái.Lâm Vũ cười cười không để ý.
Tâm lý nữ nhân ngượng ngùng là điều không thể trách.
Hắn buông tay nàng ra:"Yên tâm, ngươi có linh căn là thật, đừng lo âu vô cớ nữa."Ninh Nghênh nghe vậy không khỏi thở phào một hơi.
Thật may a.
Nghĩ tới viễn cảnh trở lại nhà chồng bị đám thê thiếp của lão chồng phun nước bọt quát tháo, hô gia nhân đuổi đánh, nội tâm không khỏi dâng lên một trận ác hàn."Ai ô, đây không phải Tần phu nhân sao?" Đúng lúc này, một âm thanh chua cay nghe mà muốn đánh vang lên phía sau lưng hai người.Lâm Vũ và Ninh Nghênh quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên béo mũm mĩm, hai mắt híp dài, mũi nở lớn, trang điểm son phấn đậm, khoé miệng có một nốt ruồi lớn đang nhìn về phía bọn hắn nở nụ cười vô cùng "hiền lành"."Ra là Tần thẩm..." Ninh Nghênh cười gượng đáp lại.Lâm Vũ ở bên cạnh có chút giật mình, trung niên nữ nhân béo này gọi Ninh Nghênh là Tần phu nhân? Nhà chồng nàng họ Tần? Thật trùng hợp, phu quân của Miêu Nhược Thanh cũng họ Tần.
Không biết hai nhà này có quan hệ gì hay chỉ là trùng hợp.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã kết thù lớn với hai nhà họ Tần, đè con dâu nhà bọn hắn ra mà chơi.
Nói ra cũng thật có duyên."Ai ô, đây là con trai ngươi? Nhưng ta nghe Tần Khang nói, hắn và ngươi chưa sinh nhi tử nào..."Tần thẩm nhìn bộ dáng Ninh Nghênh và Lâm Vũ đứng sát nhau, thì thầm nói chuyện vẻ thân mật thì kinh ngạc."Đúng, đây là con trai ta, con trai ngoan...!ưm...!chụt..." Nghe giọng điệu châm chọc soi bới của Tần thẩm, Ninh Nghênh vô cùng chán ghét.
Nàng liền cười tươi đáp lại rồi cúi xuống hôn chụt một cái lên má Lâm Vũ."Ngươi có...!con trai riêng bên...!ngoài...? A, ta nhớ ra ta có một chút chuyện, ngươi đứng đây đợi ta một chút, đừng đi đâu nha!" Tần thẩm kinh ngạc trợn mắt há mồm, sau đó cười giả lả rẽ đám đông lê thân hình ục ịch đi nhanh về một hướng, còn liên miệng gọi với lại nói nàng đứng nguyên chỗ đợi.Ninh Nghênh nhìn bộ dáng vội vã của Tần thẩm thì vui vẻ.
Bấy lâu nay nàng bị nhà chồng đối xử tệ bạc, hôm nay đã rời đi để lại thư từ biệt sỉ nhục chửi mắng tổ tông bọn họ, da mặt đã xé rách không thể liền.
Không bằng bày chuyện chọc tức bọn họ để xả nỗi giận tích tụ bấy lâu nay.Nàng thừa biết Tần thẩm đang vội vã chạy đi thông báo cho chồng nàng.
Tính tình Tần thẩm thường thích tám chuyện cho sướng miệng, còn hay biến tấu thổi phồng câu chuyện lên, nhiều lần nàng đã từng bị đối phương vu oan chống chế, tức giận mà không thể làm gì.
Vậy cũng thuận tiện, lần này có thể lợi dụng mượn nhờ cái miệng dài của đối phương...Lão chồng khốn kiếp thối tha kia nghe nàng có con riêng bên ngoài chắc chắn tức điên lên a.
Dù hắn ghẻ lạnh nàng nhiều năm, nhưng bản tính nam nhân vốn là thế, nghĩ vợ của mình có con riêng bên ngoài chắc chắn ghen không chịu được.Nghĩ đến đấy Ninh Nghênh vui vẻ.
Đây nào phải nhi tử gì, có nhi tử nào mà cưỡi lên mẫu thân như vậy không? Nhục côn của Lâm Vũ còn lớn hơn hắn a!Chợt Ninh Nghênh nghĩ đến cái gì, bàn tay phấn trắng liền nắm tay Lâm Vũ lôi đi: "Đi mau, chúng ta đi tới chỗ khác.""Ngươi làm sao vậy?" Lâm Vũ nghi hoặc."Ngươi thật ngốc, Tần thẩm chắc chắn sẽ gọi lão công ta tới, dù ta không sợ hắn, nhưng sắp tới giờ tiên môn tuyển đồ, không nên để chút phiền phức quấn thân." Ninh Nghênh đáp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...