Ân Huệ mùng sáu tháng mười sinh nhật, đêm nay mùng năm, Kim Trản cố ý kêu phòng bếp cán mì trường thọ, cháo cũng nấu, để ngừa Tam gia không thích ăn mì.
Ngụy Chiêm lại đây, Ân Huệ cười hỏi hắn: “Đêm nay phòng bếp có mì cũng có cháo, ngài muốn ăn cái nào?”Ngụy Chiêm ôm Hành ca nhi, không chút để ý nói: “Mì đi.
”Ân Huệ liền hướng Kim Trản đưa mắt ra hiệu, mì sợi đã sớm cán hảo, có thể nấu luôn.
Thực mau, cơm chiều đặt tới trên bàn, Ngụy Chiêm, Ân Huệ mỗi người một chén mì lớn, mì sợi cán đến chỉ mảnh như xương lá liễu, trong suốt, ăn cùng dưa chua, chân giò hun khói thái sợi, trứng tráng, hương khí tràn đầy.
Trên bàn còn bày sủi cảo chiên, tương dấm, tương ớt, tiện cho các chủ tử tự thêm gia vị cho chính mình.
Hành ca nhi cũng được một chén mì trường thọ nhỏ, mì nấu kỹ đến mềm mềm, chiếc đũa đều kẹp không được, chỉ có thể dùng cái muỗng múc.
Tiểu gia hỏa một chút cũng không kén ăn, đút cái gì đều ăn đến ngon lành.
“Hành ca nhi của chúng ta thoạt nhìn so với Tứ Lang còn muốn lớn hơn.
” Ân Huệ cùng Ngụy Chiêm hàn huyên một câu, đề tài khác hắn không có hứng thú, cùng Hành ca nhi có quan hệ, hắn có thể nghe đi vào.
Ngụy Chiêm quả nhiên nói tiếp: “Các nàng gần đây đi qua Sướng Viễn đường?”Ân Huệ: “Không, Trang tỷ nhi quá nhỏ, trời lại lạnh, sợ mang theo hàn khí qua.
”Vạn nhất Trang tỷ nhi có cái đau đầu nhức óc gì, Kỷ Tiêm Tiêm còn muốn trách ở trên đầu nàng.
Ngụy Chiêm: “Ân, một đưa nhỏ một đứa yếu, ít đi bên kia thôi.
”Ngụy Điệt háo sắc, ngày thường còn có thể ổn định, vạn nhất uống xong rượu, nàng lại đụng phải, chỉ sợ thêm thị phi.
Ân Huệ chỉ cho là hắn cũng lo lắng hai đứa nhỏ nhị phòng dễ dàng nháo ra bệnh, liền đáp ứng.
Sau khi ăn xong, Ngụy Chiêm ôm Hành ca nhi đi thứ gian.
Kim Trản hướng Ân Huệ xem, trong mắt liền mang theo cười, mấy ngày hôm trước phu nhân có nguyệt sự, Tam gia ở tiền viện vài đêm, đêm nay cuối cùng không đi.
Ân Huệ trừng mắt nhìn Kim Trản liếc mắt một cái, nha đầu ngốc, có cái gì buồn cười, này chỉ có thể thuyết minh Ngụy Chiêm đã tính toán, không có chỗ tốt hắn liền lười đến cùng nàng ngủ.
Giao đãi bọn nha hoàn một ít việc, Ân Huệ cũng đi đông thứ gian.
Sát cửa sổ trên giường ấm, Ngụy Chiêm ngồi xếp bằng, Hành ca nhi vững vàng mà ngồi ở đối diện hắn.
Ngụy Chiêm đem một búp bê vải hình lão hổ ném tới trước mặt Hành ca nhi, đôi tay Hành ca nhi bắt được hổ bông, nâng lên tới cắn hai cái, lại hướng cha bên kia ném lại, đương nhiên ném được không xa.
Ngụy Chiêm thò người ra nhặt lên hổ bông, lại ném cho Hành ca nhi.
Hình ảnh phụ tử hai người chơi đùa hình ảnh vốn nên ấm áp, cố tình Ngụy Chiêm một gương mặt lạnh lẽo, không giống nhưu đang chơi với nhi tử, giống như đang huấn luyện hài tử.
Ân Huệ đi nội thất, không có quấy rầy Ngụy Chiêm bồi hài tử, nam nhân làm việc đi sớm về trễ, chỉ có lúc này có thể cùng hài tử thân cận lên.
Ngụy Chiêm bồi Hành ca nhi chơi hai ba khắc, mới để nhũ mẫu ôm Hành ca nhi đi ngủ.
Ân Huệ trước lau sạch chân, đi một đôi giày ngủ màu đỏ, ngồi ở trước gương từ từ mà tháo ra một đầu tóc dài đen nhánh mượt mà.
Ngụy Chiêm vén mành tiến vào, nàng nghiêng đầu nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái, cười cười, tiếp tục nhìn về phía chính mình trong gương.
Ngụy Chiêm ngồi vào trên giường, Kim Trản, Ngân Trản bưng nước tới hầu hạ.
Ngụy Chiêm rũ mắt, nhưng dư quang có thể nhìn thấy Ân thị trước bàn trang điểm, có thể là cao hứng sắp tới sinh nhật, đêm nay nàng ăn mặc thập phần diễm lệ, một thân trung y màu đỏ rực, mẫu đơn thêu chỉ vàng.
Góc độ như vậy, môi nàng đẫy đà giống như càng diễm, hồng y phụ trợ cho da thịt cũng càng trắng, vành tai đeo trang sức hồng mã não mặt còn chưa tháo.
Đột nhiên, nàng buông lược xuống.
Ngụy Chiêm liếc mắt.
Ân Huệ nện bước mà đi vào mép giường, từ bên người hắn bò đi vào, một đôi chân tuyết trắng no đủ chợt lóe qua.
Kim Trản, Ngân Trản rốt cuộc bưng thau đồng cáo lui.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...