Ôn phu nhân bắt đầu suy tư vấn đề của nhi tử, trầm ngâm một lát, cười nói: “A Huệ giống như so với trước kia rộng rãi hơn, sẽ chủ động giảng họa cho ta, ân, lá gan cũng lớn, cư nhiên dám phái nha hoàn ra phủ mua bánh bao thịt nướng cho ta ăn, đứa nhỏ này thật hiếu thuận, vừa mỹ mạo lại có tài hoa, ngươi cần phải hảo hảo đối với nàng.
”Ngụy Chiêm: “Nàng giảng họa cho ngài?”Ôn phu nhân cười kêu nha hoàn đem thu cúc đồ lấy ra tới, kêu nhi tử xem qua: “Tranh họa thật tốt, phụ vương ngươi cũng thích xem.
”Ngụy Chiêm thấy thu cúc đồ, chỉ có trầm mặc.
Ôn phu nhân thấy nhi tử tựa hồ không có hứng thú thưởng họa, kêu nha hoàn đem thu cúc đồ treo trở về, lại hỏi nhi tử: “Ngươi như thế nào đột nhiên hỏi về A Huệ, chẳng lẽ ngươi không thích A Huệ như bây giờ?”Ngụy Chiêm nhấp môi, hắn không thích chính là Ân thị đối hắn không quan tâm, phảng phất hắn chỉ là một ngoại nhân mà không phải phu quân của nàng, cũng không thích cảm giác bực bội vì đoán không ra nàng đến tột cùng vì sao thay đổi.
“Nàng thực tốt, nhi tử chỉ là tùy tiện hỏi hỏi.
” Ở mẫu thân nơi này tìm không thấy manh mối, Ngụy Chiêm liền chuẩn bị cáo lui.
Ôn phu nhân nhớ tới một sự kiện: “Sinh nhật A Huệ, ngươi có nhớ rõ?”Ngụy Chiêm nghĩ nghĩ, nói: “Mùng sáu tháng mười.
”Lúc trước hai người nghị hôn, tuy rằng đã là sự tình ván đã đóng thuyền, nhưng lưu trình nên làm đều làm.
Thời điểm hợp bát tự, hắn xem qua thiếp canh của Ân thị, cũng liền nhớ kỹ sinh nhật nàng.
Nhi tử đối đáp trôi chảy, Ôn phu nhân có chút vui mừng, con trai của nàng mặt lạnh như băng, kỳ thật trong lòng đối với con dâu thực để bụng đâu, nhìn một cái, sinh nhật nhớ rõ ràng như vậy.
“Vậy ngươi đừng quên chuẩn bị lễ vật mừng sinh nhật A Huệ, nàng tuy rằng đã làm nương, lại cũng mới mười sáu tuổi, vẫn là tâm tính cô nương đâu, ngươi dỗ nàng một chút.
”Ngụy Chiêm có lệ gật gật đầu, liền đi mất.
Năm trước, lúc sinh nhật nàng, hắn đang bận chính sự, bận qua một ngày nào đó mới đột nhiên nhớ lại việc này, bất quá đã qua sinh nhật, nàng cũng giống như không nhớ rõ việc này, Ngụy Chiêm liền không có đền bù cái lễ vật gì.
Năm nay, nếu không phải mẫu thân nhắc nhở, đại khái hắn cũng sẽ không nhớ tới, tựa như hắn cũng chưa bao giờ cố ý đi nhớ đến ngày sinh nhật chính mình.
Lại đi thư đường nhìn nhìn lão tứ, lão ngũ đọc sách, gần đến trưa, Ngụy Chiêm mới trở về Trừng Tâm đường.
Hắn vừa đi một buổi sáng, Ân Huệ cũng không hỏi hỏi hắn đi nơi nào, loại vấn đề này, đời trước nàng hỏi quá nhiều lần, Ngụy Chiêm luôn là không muốn trả lời, đời này cần gì phải hỏi lại?Nàng cũng không hiếu kỳ, đằng nào cũng chỉ có mấy địa phương trong phủ.
Cơm trưa bưng lên bàn, vẫn như cũ là Ngụy Chiêm đơn độc ngồi ở một bên, Ân Huệ cùng nhũ mẫu ngồi ở một bên, trung gian kẹp Hành ca nhi.
Lần trước Ân Huệ kêu thợ mộc làm cho Hành ca nhi làm một cái ghế, mặt sau có chỗ tựa lưng, phía trước có khay đặt đĩa thức ăn, người lớn cho hắn ăn cũng tiện, miễn phải ôm, chờ Hành ca nhi lại lớn hơn một chút, còn có thể sớm luyện tập tự chính mình ăn.
“Ghế dựa mua ở nơi nào?” Ngụy Chiêm hiếm thấy mà ở thời điểm ăn cơm nói chuyện.
Ân Huệ liếc hắn một cái, nói: “Ta đột nhiên nghĩ đến, ngài cảm thấy như thế nào?”Ngụy Chiêm: “Có chút nguy hiểm, ngày thường đừng để cho một mình hắn ngồi, cẩn thận ngã xuống.
”Ân Huệ vốn định giải thích phía dưới đều có dây lưng giữ , thấy hắn cúi đầu ăn cơm, liền đem lời nói nuốt trở vào, nhìn về phía nhũ mẫu.
Nhũ mẫu lập tức đứng dậy, cong eo hướng Ngụy Chiêm bảo đảm, nàng sẽ một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên người tiểu chủ tử.
Ngụy Chiêm nhàn nhạt mà ừ.
Hành ca nhi vội vã ăn cái gì đó, nha nha mà hướng nhũ mẫu kêu, nhũ mẫu vội một lần nữa ngồi xuống, lấy cái muỗng múc cháo khoai lang đỏ nghiền cho hắn ăn.
Một muỗng đi xuống, hai bên khóe miệng Hành ca nhi đều dính màu cháo vàng.
Dù vậy, Ân Huệ cũng cảm thấy nhi tử xinh đẹp đáng yêu.
Thời gian một bữa cơm, nàng trừ bỏ gắp đồ ăn cho chính mình, tầm mắt cơ hồ không có rời đi khỏi nhi tử.
Ngụy Chiêm buông chiếc đũa, đi thư phòng.
Bất quá tới buổi tối, ăn xong cơm chiều hắn không có lại rời đi, chơi với Hành ca nhi một lát, chờ nhũ mẫu ôm Hành ca nhi đi, hắn lập tức đi vào nội thất.
Khi Ân Huệ chải đầu, hắn dựa vào trên giường đọc sách.
Bọn nha hoàn bưng nước rửa chân tới, hai vợ chồng sóng vai ngồi ở mép giường, kêu bọn nha hoàn hầu hạ.
Từ đầu đến cuối, ai cũng không có chủ động mở miệng nói chuyện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...