Mệnh Phượng Hoàng

Giọng nói của y lạnh lùng, đôi mắt đen láy dường như đóng băng trong
phút chốc, ta bỗng cảm thấy khiếp sợ. Liếc mắt nhìn chằm chằm vào mũi
tên cắm trên thân cây bên cạnh, trong lòng ta vẫn không thể bình tĩnh
trở lại. Ta biết mũi tên này chỉ là một lời cảnh cáo dành cho ta, một
lời cảnh cáo mang tính uy hiếp. Y tưởng mũi tên ta bắn về phía y là muốn giết y.

Ha, ta nào muốn giết y? Thậm chí ta còn không nhìn thấy y ở phía sau lùm cây đó! Ha, cho dù ta nhìn thấy thì sao chứ?

Ta nghiến răng, ngước mắt nhìn y. “Vương gia chẳng phải đã nói kĩ thuật
bắn tên của bản cung khiến ngài cảm thấy không dám tâng bốc ư? Bản cung
có thể đả thương được ngài không?”

“Ngươi…” Nữ tử thanh tú, xinh
đẹp bên cạnh y nhíu mày, rút mũi tên trong ống tên đeo sau lưng ra, lại
giơ cây cung lên, nghiêm giọng nói: “Vương gia, không thể giữ cô ta
lại!”

Lùi một bước, cung tên kia đã được kéo căng, ánh mắt nữ tử
nhìn ta đầy sát khí. Nhớ tới mũi tên cắm trên thân cây đó, nếu cắm vào
ngực ta, vậy ta chắc chắn sẽ chết.

Nhưng Hàn Vương giơ tay chặn cung tên trong tay nữ tử đó, cười chế nhạo. “Thanh Dương, ngươi hãy lui xuống!”

“Vương gia!” Nữ tử tên Thanh Dương ấy cau mày nhìn y, vẫn không muốn thu lại cung tên.

“Lui xuống!” Y lại nói một lần nữa, rồi quay sang phía ta, cất tiếng: “Mạng của cô ta, bản vương muốn tự mình lấy.”

Trong lòng ta rúng động, lời của y có ý gì?

Đang nghĩ ngợi thì thấy y cất bước đi về phía ta, ta bất giác lùi lại nửa
bước, nhưng y bỗng sải bước, giơ tay túm chặt cổ tay ta khiến ta đau đến nhíu mày. Y cười lạnh lùng. “Hôm nay bản vương mới biết lòng dạ nương
nương nham hiểm như vậy! Cũng khó trách, một người không có hậu thuẫn
như nương nương lại có thể giữ được thánh sủng nơi hậu cung thiên
triều!”

Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, rốt cuộc y đang nói gì?

Đôi mắt đen láy nhìn cổ tay trắng nõn đang bị y túm chặt, y nói: “Bản vương rất tò mò, đôi tay trắng nõn này của nương nương rốt cuộc đã nhuốm bao
nhiêu máu tươi?”

Máu tươi… Ta chỉ cảm thấy bàng hoàng, nhìn y sửng sốt, không thể tin được.

Ta nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngài đang nói gì?”

Tại sao lời nói của y lại lạ lùng đến vậy, y nói ta lòng dạ nham hiểm, vì sao cứ như liên quan đến y? Và liên quan gì chứ?

Y cười một tiếng, buông bàn tay đang nắm tay ta ra, chắp tay ra sau, quay lưng về phía ta, lạnh lùng nói: “Bản vương thực sự tò mò, con người rốt cuộc sinh ra đã độc ác đến thế, hay có ai dạy nương nương độc ác như
vậy?”

Ta sững người, thấy y đã sải bước rời đi. Thanh Dương lại nhìn ta, rút mũi tên đó xuống rồi vội vã đi theo.

Ta đứng ngơ ngẩn, lời nói của y vừa rồi thực sự rất kì lạ. Nhìn chằm chằm
vào vết cắm sâu của mũi tên đó, ta đứng hồi lâu rồi mới cảm thấy kinh
hoàng. Vội nhìn theo hướng Hàn Vương vừa rời đi, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của y…

Lẽ nào… người giết Diêu Chấn Nguyên trong khu
rừng hôm nay là Thanh Dương? Giây phút ta ngoái đầu nhìn, thứ chói mắt
ấy, là chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh mặt trời của Hàn Vương ư? Y tưởng ta đã thấy y, bởi vậy y cho rằng mũi tên đó của ta nhằm giết người diệt khẩu?

Hít sâu một hơi, vì thế, khi thấy ta bắn mũi tên ấy, ánh
mắt y nhìn ta vô cùng giận dữ. Mũi tên ta rút ra là mũi tên thường của
vũ lâm quân, mũi tên Thanh Dương bắn ra chắc chắn cũng không phải mũi
tên chuẩn bị cho người vào rừng săn bắn, nếu không lúc Hạ Hầu Tử Khâm
trở về sẽ không có vẻ mặt như vậy. Cho nên, cách giải thích duy nhất
chính là mũi tên của Thanh Dương là mũi tên thường.

Đầu ngón tay
ta hơi run rẩy, nàng ta mang mũi tên của mình vào rừng làm gì? Lại có
thể khéo đến thế, giúp ta bắn chết Diêu Chấn Nguyên!

Hàn Vương…

Cắn môi, ta thật không hiểu. Chẳng lẽ y thật sự chỉ đơn thuần muốn giúp ta
nhưng không muốn lộ diện? Nhớ tới lời y nói ban nãy, câu nào cũng là
nhắc nhở ta, còn có mũi tên của Thanh Dương, có lẽ y muốn cảnh cáo ta
không được nói lung tung, đúng không? Cho nên y mới vội vàng tìm ta để
nói mấy lời như vậy.

Đúng thế, nếu không, bây giờ cuộc săn bắn vẫn đang tiếp tục, y làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Nhớ tới câu nói của Thanh Dương lúc trước, không thể giữ lại ta, theo ý của nàng ta nói là muốn giết ta. Quả thật nơi đây bây giờ không có bóng
dáng một người, dù nàng ta giết ta cũng không ai biết, nhưng Hàn Vương
lại không cho…

Đầu óc càng lúc càng rối loạn, ta thở dài một tiếng, lắc đầu rồi đi về Thu Ngọc cư.

Lúc bước vào, thấy Triêu Thần ra đón, ta giật mình, cất tiếng hỏi: “Không phải kêu ngươi tới Nghi Tư uyển à?”

Triêu Thần nhìn ta, nói: “Vâng, quận chúa ngủ rồi, nô tỳ muốn về báo với
nương nương một tiếng, nàng ta không hề đi đâu.” Dừng một lát, Triêu
Thần lại hỏi: “Nô tỳ còn phải đi nữa không?”

Ta nghĩ một lát rồi
nói: “Không cần đâu!” Nếu Hàn Vương không vào rừng nữa, vậy thì sẽ thuận đường về Nghi Tư uyển, Triêu Thần không đi vẫn tốt hơn. Ta sợ Hàn Vương sẽ vì chuyện vừa rồi mà gây khó dễ cho cung tỳ của ta.

Nghe thấy vậy, Triêu Thần gật đầu rồi nhỏ giọng hỏi: “Nương nương còn đi săn không?”

Nghe nàng ta nhắc, ta mới nhớ ra mình vẫn chưa thay y phục, liền lắc đầu,
nói: “Không, giúp bản cung thay đồ!” Nói xong, ta đi vào trong.

Triêu Thần vội đi theo.

©STENT

Thái hậu đã dặn ta không cần ra ngoài, ta chỉ có thể ngoan ngoãn chờ tin ở Thu Ngọc cư.

Thay y phục xong, ngồi một lát thì nghe thấy tiếng Vãn Lương trở về. Ta sai
Triêu Thần ra ngoài nghe ngóng xem lúc này Hoàng thượng và Thái hậu đang ở đâu, sau đó kêu Vãn Lương đóng cửa rồi hỏi: “Đồ đâu?”

“Nương
nương!” Vãn Lương đưa một túi đồ cho ta, ta không mở ra nhưng chỉ cầm là biết, trong túi đồ này chỉ có thể có một chiếc bình nhỏ, chắc Tô Mộ Hàn sợ nó vỡ nên mới phải cẩn thận như vậy. Y luôn suy nghĩ chu đáo. Không
biết vì sao ta lại vô cớ nghĩ đến Hàn Vương.

Ha, chắc ta bị ngốc nghếch rồi, sao bọn họ có thể là một người chứ?

Vãn Lương lo lắng nhìn ta, cuối cùng không kìm được, hỏi: “Nương nương, chuyện ở bãi săn bắn thế nào rồi?”

Ta thu gọn gói đồ, khẽ cười, nói: “Đương nhiên đã giải quyết xong. Vừa nãy bản cung kêu Triêu Thần ra ngoài chính là thăm dò chuyện đó.”

Nghe thấy thế, lông mày đang chau lại của Vãn Lương mới dãn dần ra, nàng ta
cười, nói: “Nô tì biết rồi, nương nương thông minh nhất!”

Ta im lặng, ta thông minh nhưng người khác cũng chẳng phải kẻ ngốc. Đặc biệt là Hàn Vương – người khiến ta thấy khó hiểu!

Ta và Vãn Lương đợi một lát liền nghe thấy có người từ ngoài tiến vào. Vãn Lương ra ngoài xem, hơi ngạc nhiên, nói: “Nương nương, là Cố đại nhân!”

Ta hơi giật mình, nhìn sắc mặc Vãn Lương, đương nhiên không nghi ngờ “Cố
đại nhân” trong lời nói của nàng ta chính là Cố Khanh Hằng. Ta cau mày
đứng lên, sao huynh ấy có thể đến đây lúc này?

Đi ra ngoài, thấy chỉ có một mình huynh ấy, ta không thể để huynh ấy vào phòng, tránh lời ong tiếng ve.

Huynh ấy nhìn thấy ta, hành lễ. “Thuộc hạ tham kiến nương nương!”

Ta bước lên, nói: “Không cần đa lễ, có việc gì vậy?”

Khanh Hằng giơ tay đưa một món đồ, nhìn rõ mới phát hiện hóa ra là chiếc
khuyên tai bị ta tiện tay vứt đi. Không ngờ hai thị vệ kia cuối cùng
cũng tìm thấy, nhưng sao lại ở trong tay huynh ấy chứ?

Huynh ấy thấp giọng, nói: “Họ vào không tiện nên thuộc hạ làm thay!”

Ta ngẩn người, thị vệ không tiện, huynh thì tiện ư? Ta cười thầm, xem ra huynh ấy có lời muốn nói với ta.

Ta giơ tay nhận lấy, tiện thể đeo lên tai rồi hỏi: “Huynh muốn hỏi gì?”


Huynh ấy ngẩn người, cuối cùng mỉm cười. “Nương nương luôn thông minh như
vậy!” Ánh mắt huynh ấy dừng lại trên tai ta, rồi thu lại nét cười, nhỏ
giọng nói: “Lúc nương nương sai người đi tìm khuyên tai, thực sự người
chỉ đợi ở chỗ cũ?”

Ta nhìn huynh ấy, không trả lời. Trong lòng huynh ấy đã đoán đúng, chỉ tới tìm đáp án để khẳng định mà thôi.

Khanh Hằng lại nói: “Khi Hoàng thượng đến, hỏi ngự lâm quân đi theo Diêu Phó
tướng tuần sát, họ đều nói Tướng quân vì tình cờ gặp một vị tiểu thư nên mới dặn dò họ đi nơi khác tuần tra.”

Lời của huynh ấy khiến ta
sửng sốt, song ta vẫn im lặng. Ta trốn sau thân cây, bọn họ không thể
nhìn thấy gương mặt ta, chỉ biết là một nữ tử, nữ tử hôm nay vào bãi săn bắn cũng không ít, có thể tìm ra không? Huống hồ, Diêu Chấn Nguyên ham
mê sắc đẹp là chuyện ai ai cũng biết, người không hiểu ra tình hình dù
thế nào cũng sẽ không hoài nghi ta.

Cố Khanh Hằng nhìn ta chăm
chú, trong lòng huynh ấy quả nhiên đoán được đó là ta, vì chuyện khuyên
tai nên huynh ấy mới có thể nghi ngờ ta.

Cuối cùng ta cất tiếng: “Vậy Hoàng thượng làm thế nào?”

Huynh ấy ngừng giây lát rồi mới lên tiếng. “Không ngự lâm quân tuần sát nào may mắn thoát khỏi.”

Đầu ngón tay ta run rẩy, hôm nay ta coi như đã được mở mang kiến thức đối
với thủ đoạn của Hạ Hầu Tử Khâm. Như vậy, việc này truyền đến tai nhà họ Diêu sẽ trở thành kẻ bị ám sát tại bãi săn bắn hôm nay ngoài Diêu Chấn
Nguyên còn có ngự lâm quân tuần sát.

Khẽ siết chặt hai tay, ta
vẫn chưa thực sự suy nghĩ chu đáo, chỉ cần biết đó là chuyện liên quan
tới nữ nhân, vậy thì Diêu gia sẽ điều tra triệt để, hành động này của Hạ Hầu Tử Khâm hoàn toàn vứt tiếng oan cho Thư Cảnh Trình gánh. Thế thì,
ta phải ngồi xem người nhà họ Diêu có thể tìm được Thư Cảnh Trình hay
không. Có điều tới lúc ấy, ta cũng chẳng sợ nữa, mối thù đã lớn như vậy, chẳng thể nào tháo gỡ được.

Cố Khanh Hằng lại nhìn ta, khẽ nói:
“Nếu Nương nương không còn việc gì thì về phòng nghỉ ngơi đi, thuộc hạ
về luôn đây!” Dứt lời, huynh ấy liền quay người định đi.

“Khanh Hằng…” Ta gọi huynh ấy, nhưng lại không biết phải nói gì.

Bước chân huynh ấy ngừng lại song không quay người chỉ nói: “Thuộc hạ chỉ có một việc cầu xin, hy vọng nương nương sau này có chuyện gì, hãy để
thuộc hạ làm thay!”

Ta mấp máy môi nhưng huynh ấy đã sải bước rời đi.

Huynh ấy nói muốn làm thay, đương nhiên sợ ta xảy ra chuyện, nhưng huynh ấy
có biết không, để huynh ấy đi, ta cũng sẽ lo lắng cho sự an toàn của
huynh ấy.

Vãn Lương đứng bên biết điều im lặng, không nói một
câu. Ta bình tĩnh trở lại, nghĩ một lát liền tháo khuyên tai xuống, đưa
cho Vãn Lương. “Cất cái này đi cho bản cung!” Ta đã nói với Hạ Hầu Tử
Khâm rằng mất một chiếc khuyên tai, tránh để tới khi hắn biết ta tìm
thấy lại nghĩ nhiều.

Vãn Lương nhận lấy, khẽ nói: “Vâng!” Nói xong, nàng ta liền xoay người đi vào.

Lúc mặt trời lặn mới thấy Triêu Thần trở về.

Ta vội đứng lên, nghe nàng ta nói: “Nương nương, Hoàng thượng qua bãi săn
bắn rồi cuộc săn bắn ngày hôm nay đã kết thúc. Hoàng thượng ban thưởng
cho mấy vị đại nhân, công tử săn bắn được nhiều, nghe nói, còn ban hôn
cho hai vị tiểu thư.”

Ta im lặng lắng nghe, xem ra bên kia vẫn
chưa biết tin tức có người chết trong bãi săn. Có lẽ tin này cũng phải
đợi sau trận này mới công bố. Ta chỉ tò mò, không biết Diêu Thục phi sẽ
thế nào?

Hai người chúng ta đứng trong phòng một lát liền nghe
thấy tiếng bước chân người sải bước từ bên ngoài vào. Nghi hoặc ngước
lên nhìn, cửa đã mở, ta giật mình, thấy Hạ Hầu Tử Khâm bước nhanh vào.

Buổi tối còn có yến tiệc, lúc này hắn vừa từ bãi săn về, sao còn rảnh rỗi tới chỗ ta?

Nghĩ vậy nhưng ta chỉ có thể bước lên hành lễ. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”

“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!” Vãn Lương và Triêu Thần cùng vội vàng hành lễ

Hắn phẩy tay bảo hai cung tỳ lui xuống.

Vãn Lương và Triêu Thần nhìn nhau, vội dạ vâng rồi lui ra.

Một lát sau, hắn nói: “Đứng lên đi!”

Ta đứng lên, thấy hắn ngồi xuống, ta nghĩ giây lát rồi bước lên, nói.
“Hoàng thượng không thay y phục à? Sao còn tới chỗ thần thiếp?”

Hắn “hừ” một tiếng, cất lời: “Trẫm phát hiện nàng bây giờ càng lúc càng to
gan, làm chuyện như vậy còn có thể giấu giếm trẫm!” Ngữ khí nặng nề của
hắn khiến ta bỗng nhớ tới nét mặt phẫn nộ của hắn khi đá cái ghế trong
Ngự Túc uyển lúc chiều.

Ta định quỳ nhưng bị hắn ngăn lại. Hắn tức giận nói: “Quỳ có ích gì!”

Ta điềm tĩnh lên tiếng: “Quỳ là để làm dịu sự tức giận trong lòng Hoàng
thượng. Nếu theo ý thần thiếp thì không cần quỳ, việc thần thiếp làm hôm nay không phải vì Hoàng thượng ư?” Ngước mắt nhìn hắn, hắn đã bắt đầu
tức giận, còn có kết cục nào hay hơn kết cục này?

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng đã ra tay giúp ta khắc phục hậu quả, ta quả thật không còn gì để nói.

Thấy rõ cơ thể hắn khẽ run lên, liếc xéo ra, lâu sau mới lên tiếng: “Nàng thật sự vì trẫm?”

Có quá nhiều lí do để ta làm việc này. Thứ nhất là muốn thuận theo ý của
Thái hậu, thứ hai là cũng muốn Hạ Hầu Tử Khâm có thể thu hồi binh quyền ở hoàng thành, vả lại, một khi Diêu Chấn Nguyên chết, hắn có thể thừa cơ
giao vị trí này cho Cố Khanh Hằng. Ta cũng coi như giữ đúng lời hứa với
việc Thư Quý tần nhờ vả trước khi chết… Nhưng dù nói thế nào cũng có lí
do là vì hắn.

Ta khẽ cười. “Thần thiếp đương nhiên là vì Hoàng thượng!”

Nghe thấy vậy, sự tức giận trong mắt hắn giảm đi một chút. Hắn vươn tay nắm
lấy tay ta, kéo ta qua, thở dài. “Trẫm không muốn nàng gặp nguy hiểm tới tính mạng vì trẫm. Trẫm là nam nhân, không cho phép một nữ nhân làm vậy vì trẫm.”

Ta cười. “Nhưng thần thiếp làm việc này không tốt, còn phiền Hoàng thượng khắc phục hậu quả cho thần thiếp.”

Hắn hơi nhíu mày. “Tin tức của nàng nhanh thật đấy!”

Khẽ mím môi, ta nhất thời vui vẻ mà quên mất. Hắn luôn tinh tường, khôn
ngoan như vậy, chỉ một câu nói của ta, hắn cũng có thể nhận ra vài điều
khác. Không giấu giếm hắn, ta chỉ nói: “Thần thiếp lo lắng chuyện bên đó nên nhờ người hỏi Cố thị vệ.”

Hắn cũng không câu nệ việc này,
chỉ nói: “Trẫm rất tò mò, lẽ nào khẩu vị của Diêu Chấn Nguyên đã thay
đổi?” Ta ngẩn người, chưa kịp hiểu ra ý hắn có ý gì thì đã thấy hắn nói
tiếp: “Tuy mấy thị vệ kia nói không hề nhìn thấy người, chỉ thấy tiếng
nhưng có thể khiến Diêu Chấn Nguyên sẵn sàng sai bọn họ rời đi để ở
riêng với nữ tử đó, bọn họ đều cho rằng đó phải là mỹ nhân tuyệt sắc.
Trẫm muốn biết, rốt cuộc nàng đã dùng cách gì để có thể khiến hắn ở
lại?”

Hóa ra, hắn tò mò điều này.

Ta khẽ cười, đáp: “Sao
nam nhân đều chỉ nghĩ theo hướng này nhỉ?” Câu nói này khiến hắn sững
sờ. Ta nói tiếp: “Thần thiếp chỉ nhẹ nhàng nói với hắn, gia phụ[1] có
việc muốn bàn bạc cùng hắn. Người vào rừng hôm nay rất nhiều, có quỷ mới biết gia phụ thần thiếp là ai.” Ta ngừng giây lát rồi lại cười, nói:
“Thần thiếp còn nói, gia phụ muốn bàn bạc chuyện hôn lễ của tỷ tỷ tuyệt
sắc của thần thiếp…”

[1] Gia phụ: cha, phụ thân.

Nghe thấy vậy, hắn bật cười, sau đó nhíu mày, hỏi: “Gan to gớm nhỉ? Nàng muốn tự
mình trao phi tử của ta cho Diêu Chấn Nguyên đó hả?”

Tuy hắn đang cười nhưng ta bỗng không cười nổi. Lúc này, hắn lại có thể nghĩ đến

Thiên Phi và Thiên Lục. Đúng vậy, trong mắt hắn, hai người họ luôn xinh
đẹp hơn ta.

Thấy ta im lặng, hắn không hỏi ta bị làm sao, chỉ nói: “Trẫm cảm thấy kĩ thuật bắn tên của nàng đã tiến bộ nhỉ?”

Ta không cười, chỉ cắn môi, nói: “Đó là điều đương nhiên, thiếp tẩm thuốc
mê lên khăn tay, sau khi hắn hôn mê thì lại gần rồi mới bắn. Hoàng
thượng cho rằng thần thiếp đứng trước mục tiêu còn bắn không chuẩn?” Mũi tên cắm sâu như vậy, quả nhiên hắn vẫn nghi ngờ.

Song hắn có chính sách, ta có đối sách.

“Hả?” Lông mày hơi nhếch lên, hắn thấp giọng hỏi. “Vậy vì sao lại bắn hai mũi tên?”

Ta rủa thầm trong lòng, ta chỉ bắn có một mũi tên, mũi tên không trúng.
Nhưng đối diện với hắn, ta phải tiếp tục nói dối. Nhìn hắn, ta trả lời:
“Mũi tên khác đương nhiên là đánh lạc hướng, tránh để người khác nghi
ngờ là mũi tên bắn gần mục tiêu, vì vậy cần một mũi tên bên cạnh, họ sẽ
tưởng rằng mũi tên được bắn từ xa, chính là để tránh gặp đám ngự lâm
quân ấy cho rằng do nữ tử mà Diêu Chấn Nguyên gặp đã ra tay. Không ngờ,
Hoàng thượng xử lý bọn họ giúp thần thiếp, mũi tên ấy đương nhiên trở
thành không cần thiết.”

Cuối cùng hắn cũng bật cười.

Ta
nhân cơ hội, hỏi: “Vậy Hoàng thượng hài lòng với con mồi thần thiếp săn
cho người lần này không?” Lời hắn nói ngày đó, ta vẫn luôn ghi nhớ. Hơn
nữa, hôm nay hắn muốn bắn mũi tên về phía Hàn Vương, ta luôn cảm thấy
khúc mắc trong lòng, chẳng lẽ con mồi mà hắn muốn vốn là Hàn Vương?

Mỗi lần nghĩ vậy, ta lại vô cớ trở nên căng thẳng.

Hắn sững sờ giây lát, lâu sau mới lên tiếng. “Hài lòng.”

“Vậy… Ban đầu Hoàng thượng muốn thứ gì?” Ta bạo gian hỏi hắn, sự việc đã tới
bước này, kẻ ngốc cũng biết thứ hắn muốn tuyệt đối không chỉ là thỏ.

Hắn lại ngước mắt nhìn ta, hỏi ngược lại: “Nàng cho rằng là gì? Hàn Vương?”

Nghe chính miệng hắn nói ra, ta sửng sốt, tròn mắt nhìn người trước mặt. Hắn cười khẩy một tiếng. “Trẫm giống kẻ ngốc đến vậy à? Bắc Tề đưa người
tới hòa thân, Hàn Vương là sứ thần tới chúc mừng sinh nhật kiêm tướng
quân đưa người tới hòa thân, nếu trẫm để y chết tại thiên triều, lại còn trong ngày sinh nhật của trẫm, người của các nước sẽ nghĩ thế nào?”

Ta thảng thốt nhìn hắn, đúng thế, lời của hắn cũng không phải không có đạo lý. Ta đã biết Phất Dao không thể chết, bởi nàng ta là quận chúa tới
hòa thân, vậy thì Hàn Vương há chẳng phải cũng giống nàng ư? Thậm chí
còn hơn thế, bởi trong mắt Hoàng đế Bắc Tề, địa vị của Hàn Vương vĩnh
viễn cao hơn Phất Dao rất nhiều. Hạ Hầu Tử Khâm là người thông minh, sẽ
không thể làm chuyện bất lợi cho mình như vậy.

Xem ra quả thật là ta trách lầm hắn. Nhớ tới buổi chiều ở bãi săn, ta còn hỏi vặn hắn vì
sao, lúc đó hắn chỉ nói hai từ “hỗn xược” với ta. Ha ha, thế thì bây giờ có phải ta nên vui mừng vì cuối cùng hắn không tức giận không?

Một lúc sau, ta đổi giọng hỏi hắn: “Phía bên Thục phi nương nương nói thế nào ạ?”

Hắn hít sâu một hơi, đáp: “Theo ý mẫu hậu thì tạm thời giữ bí mật, chưa
phát tang, đợi qua sinh nhật của trẫm mới ban thánh chỉ, nói Diêu Chấn
Nguyên cứu giá hy sinh, đến lúc đó ban thưởng cho Diêu gia nhà họ là
được.”

Ta biết vì sao hắn nói là ý của Thái hậu, ta nghĩ việc này Thái hậu ra mặt nói với Diêu Thục phi là thích hợp nhất. Có lẽ đối mặt
với cục diện hiện nay, Diêu Thục phi nhất định cũng phải để ý đến thể
diện của thiên triều mà che giấu nét mặt, tất cả mọi nỗi thương tâm và
đau lòng chỉ có thể nuốt vào trong.

Nhưng ta biết, bây giờ nàng
ta chắc chắn vô cùng hận Thư Cảnh Trình, hận cả Thư Quý tần đã chết.
Nàng ta hận Thư gia, Thư gia khiến nàng ta mất đi đứa con, mất đi anh
trai. Một câu “cứu giá hy sinh” của Hoàng thượng lại khiến nàng ta không thốt được một câu.

Như vậy cũng tốt, Diêu Hành Niên ở bên ngoài
khi hay biết thì cũng đã qua một thời gian. Lúc này, Hạ Hầu Tử Khâm có
thể nhân cơ hội đề bạt người khác vào vị trí này.

Ta đang nghĩ
thì bỗng nghe thấy hắn nói: “Trước tiên, trẫm để Cố Khanh Hằng tạm thời
thay thế vị trí của Diêu Chấn Nguyên.” Hắn nói xong, ánh mắt nhìn về
phía ta, khóe miệng để lộ nụ cười.

Ta sững người, hắn lại khẽ
“hừ” một tiếng. “Đây chẳng phải kết quả nàng luôn hy vọng ư? Trẫm không
tin nàng luôn để tâm chuyện này như vậy, giờ lại không có suy nghĩ muốn
hắn giành được chức quan này!”

Ta thở dài, quả nhiên hắn hiểu ta
tới tận chân tơ kẽ tóc. Ta bèn cười, nói: “Nhưng Hoàng thượng cũng cảm
thấy Cố Khanh Hằng thích hợp đúng không? Nếu không sao Hoàng thượng có
thể đồng ý đề bạt huynh ấy?” Hắn lại “hừ” một tiếng, ta nắm chặt tay
hắn, nói: “Chức quan đó đang trống, điều thần thiếp có thể làm chỉ là
mấy chuyện nhỏ nhặt bên ngoài, còn quyền quyết định vẫn nằm trong tay
Hoàng thượng, chẳng phải sao?”

Trong lòng hắn vẫn có thành kiến
đối với Cố Khanh Hằng, hắn nói hắn tin ta và Cố Khanh Hằng nhưng ta biết hắn vẫn để ý. Giống như Phất Hy rõ ràng đã chết, song ta không ngừng đố kỵ. Có điều, hắn thực sự là một hoàng đế tốt, sẽ không chôn vùi một
nhân tài chỉ vì chuyện như vậy.

Cuối cùng hắn cười, nói: “Sao trẫm cảm thấy trẫm giống như tích tụ quyền lực phía sau cho nàng nhỉ?”

Ta nhíu mày, hắn lại đứng lên, nói: “Sắp đến giờ rồi, trẫm phải trở về thay y phục.” Dứt lời, hắn liền quay người rời đi.

“Hoàng thượng!” Ta gọi hắn lại. “Chuyện của quận chúa…”

“Tối nay ban hôn.”

Giọng nói của hắn khẽ khàng, người đã đi ra tới phòng ngoài.

Không biết vì sao, khi ta nghe thấy bốn chữ “tối nay ban hôn”, tảng đá trong
lòng ta mới coi như rơi xuống. Phất Dao tuy không phải là Phất Hy nhưng
mang lại cho ta cảm giác không dễ chịu. Mặc dù bản thân nàng ta cũng
nói, không muốn ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng ta vẫn cảm nhận được
thái độ thù địch đối với nàng ta.

Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.

Lúc này, trên Liên Đài các, những ngọn đèn hoa sen thắp sáng, giăng khắp
chốn, cả mặt hồ bên cạnh cũng dập dềnh những ánh đèn. Trên đường đi và
hành lang, đèn lồng treo dày đặc. Đưa mắt nhìn ra xa, nơi đây tựa như
ban ngày.

Trong điện, chính giữa là vị trí của Hạ Hầu Tử Khâm và
Thái hậu, chỗ ngồi của khách quý của các nước ở hai bên, chỗ ngồi của
quần thần và phi tần ở phía dưới. Ngọc Tiệp dư vừa khéo ngồi cạnh ta,
nàng ta hỏi nhỏ: “Nương nương, người nhìn thấy vẻ mặt của Thục phi
chưa?”

Sao ta không thấy chứ? Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, chắc là đã
khóc. Đáng thương cho nàng ta, lúc này lại không thể nói ra, còn phải
gượng cười trong yến hội.

“Nói thật, tần thiếp chưa từng thấy
nàng ta như vậy. Khi ở hậu cung thì có Thái hậu cưng chiều, hôm nay lại
là sinh nhật của Hoàng thượng, tần thiếp càng không hiểu.” Ngọc Tiệp dư
thấp giọng nói, dần thu lại ánh mắt, cúi xuống nhìn cốc trà trong tay,
lắc đầu uống một ngụm, không nói gì nữa.

Ta cười, nói: “Hôm nay
Thái hậu muốn nàng ta vào rừng để so tài với Hoàng hậu Nam Chiếu, chẳng
lẽ… đã thua?” Nói xong, ta nhìn về phía đó.

Nhưng không ngờ lại thấy Phất Dao.


Ta khẽ nhíu mày, nàng ta vẫn mặc một chiếc áo khoác rộng, gần như che
khuất cả gương mặt. Đột nhiên ta cảm thấy Phất Dao rất giống nghĩa huynh của nàng ta, đều không muốn người khác thấy gương mặt thật. Sau đó ta
lại cảm thấy buồn cười, bản thân ta chẳng phải cũng giống vậy ư?

Dần thu lại suy nghĩ, thấy bên cạnh chỗ ngồi của người Bắc Tề là Quân Ngạn, y đang nâng chén rượu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người Nam Chiếu.
Ánh mắt ấy mơ hồ toát ra thứ ánh sáng lấp lánh. Ta cười khẩy một tiếng,
chuyện này thật sự thú vị.

Khóe miệng khẽ cười, khi ta bình tĩnh
trở lại, thấy Tấn Vương đang ngôi phía đối diện không ngừng nhìn về chỗ
ta. Nhớ ra Vãn Lương đang đứng sau, ta khẽ cười một tiếng, rót một chén
rượu đưa cho Vãn Lương rồi nói: “Ly rượu này, bản cung kính Tấn Vương.”

Vãn Lương rất thông minh, đương nhiên hiểu ý ta, khẽ đáp lời rồi đi sang phía đối diện.

Ta thấy Tấn Vương nhận chén rượu trong tay Vãn Lương, ngửa cổ uống cạn,
khẽ cười nhưng không đuổi Vãn Lương trở về. Điều ta muốn chính là kết
quả như thế này.

Một lát sau, thái giám bên ngoài hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo! Thái hậu giá đáo!”

Tất cả mọi người vội đứng dậy, khách quý các nước đều bước ra khỏi vị trí,
những người khác đều cúi đầu, quỳ xuống. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Đợi Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu ngồi vào chỗ, mới nghe thấy giọng hắn vang lên: “Bình thân!”

Mọi ngươi tạ ơn xong liền ngồi vào chỗ.

Người trên điện lại nói: “Lần này có thể cùng các nước thiết lập mối bang
giao hữu hảo, trẫm rất vui mừng. Các nước hòa thuận, bách tính an khang
chính là điều may mắn của thiên hạ!”

“Hoàng thượng thánh minh!” Quần thân phía dưới đồng thanh nói.

Ta nhìn những người ngồi ở vị trí khách quý, bọn họ đều chỉ lộ nụ cười
lạnh nhạt, nhưng có mấy phần thật, mấy phần giả, rốt cuộc ta không cách
nào nhìn thấu. Ta nghĩ, có thể thống nhất giang sơn chắc chắn cũng là
suy nghĩ sâu xa của Hạ Hầu Tử Khâm, không dễ dàng để người khác hiểu rõ.

Hạ Hầu Tử Khâm nâng cốc với mọi người.

Ta đột nhiên nhớ ra, Hàn Vương đeo mặt nạ thì uống rượu thế nào nhỉ? Không biết vì sao, lúc nghĩ tới điều này, ta quả thật muốn cười.

Nhìn
về phía người Bắc Tề đang ngồi, ta chỉ thấy y nâng cốc nhưng trong
khoảnh khắc lấy tay áo rộng che đi, cốc rượu đã cạn. Ha, tốc độ nhanh
thật đấy!

Thanh Dương ở bên cạnh y đột nhiên nhìn về phía ta. Ta
giật mình, chẳng lẽ nàng ta cảm nhận được ta đang nhìn ư? Nàng ta nhìn
sang phía ta, dường như lộ vẻ thất vọng, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

Thái hậu khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn hiểu ý, giọng nói rõ ràng: “Hôm nay, trẫm muốn ban cho Tấn…”

“A…”

Một giọng nữ tử kinh hãi kêu lên, ta thấy Phất Dao đứng bật dậy.

Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía ấy khiến Hoàng thượng phải ngừng
lại. Nàng ta hành sự đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!

Cuối cùng ta nắm chặt hai bàn tay. Lúc Hạ Hầu Tử Khâm ban hôn cho Tấn Vương, đột nhiên nàng ta đứng dậy, rốt cuộc là vì sao?

Hạ Hầu Tử Khâm cũng nghe thấy nên nhìn qua bên đó. Hai lông mày của Thái hậu nhíu chặt.

Nữ tử ngước lên, mấp máy môi: “Biểu ca…”

Biểu ca!

Ta bàng hoàng.

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm thay đổi rõ ràng, hắn bất ngờ đứng lên, sải bước về phía nàng ta.

“Hoàng…” Thái hậu định giữ hắn lại nhưng đã muộn.

Ngọc Tiệp dư ngồi bên cũng bất giác ngồi thẳng người, gấp gáp nhìn về bên đó.

Còn ta cuối cùng cũng biết vì sao trong tiềm thức vô cùng ghét nữ nhân kia. Lúc ấy, tại Nghi Tư uyển, nàng ta luôn miệng nói không muốn ở bên Hạ
Hầu Tử Khâm, nhưng hôm nay, khi hắn muốn ban hôn lại đứng bật dậy, còn
gọi hắn tiếng “biểu ca”.

Tuy ta chưa từng nghe ai kể nhưng cũng
đoán được, Phất Hy năm đó gọi hắn “biểu ca”. Bao nhiêu năm không nghe
thấy ai gọi hắn như vậy, hắn nhất định lại nhớ tới Phất Hy, nữ nhân hắn
yêu sâu sắc đó.

Một tiếng biểu ca, thật sự gọi rất đúng lúc! Phất Dao à Phất Dao, ta thực sự đã coi thường nàng ta rồi!

Ta cắn môi nhìn.

Hắn đi tới trước mặt nàng ta, do dự giây lát, cuối cùng giơ tay mở chiếc áo choàng của nàng ta. Mái tóc dài của nàng ta bay trong gió, sau lớp áo
choàng là gương mặt xinh đẹp đang ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

“Phất Hy!” Ngọc Tiệp dư ngồi bên buột miệng.

Ta kinh ngạc nhìn Ngọc Tiệp dư, nàng ta nói gì? Phất Hy?

Ha, sao có thể chứ? Phất Hy đã chết rồi, đã chết rồi…

Ngọc Tiệp dư hình như ý thức mình đã nói nhầm, vội bịt miệng, thấp giọng nói: “Quá giống, quả thật quá giống…”

Ta không có may mắn được nhìn thấy Phất Hy, vì thế rốt cuộc giống đến mức
nào, ta không biết. Song từ thần sắc của Ngọc Tiệp dư, ta đã biết. Không nén nổi nhìn sang Thái hậu ngồi phía trên, thấy sắc mặt bà trong phút
chốc trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, không
thốt được một câu. Xem ra, Thái hậu cũng kinh ngạc.

Chỉ thấy Phất Dao bỗng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội, Phất Dao không nên học theo tỷ tỷ, gọi người như vậy…”

Hạ Hầu Tử Khâm dường như vừa bình tĩnh lại, hắn chấn động giây lát rồi đưa tay ra đỡ nàng ta.

Thái hậu lớn tiếng nói: “Vừa nãy Hoàng thượng muốn…”

“Mẫu hậu!” Hắn giận dữ quát lên, khoảnh khắc hắn quay đầu, ta thấy trong ánh mắt hắn đầy vẻ oán hận.

Thái hậu bỗng sửng sốt, các phi tần ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi. Trong đáy mắt của Diêu Thục phi cũng mơ hồ hiện lên tia hứng thú.

Hắn cười lớn, nghiến răng nói: “Từ hôm nay trẫm sẽ phong quận chúa làm Dao
Phi!” Hắn quay người, đối diện với quần thần bách quan lên tiếng: “Từ
hôm nay, quận chúa Phất Dao chính là Dao Phi của thiên triều! Ban thưởng Dao Hoa cung!”

Dao, người đẹp như ngọc, dao hoa bối khuyết cũng
có nghĩa là đẹp đẽ. Hắn muốn chiếu cáo thiên hạ, nàng ta, Liễu Phất Dao
là nữ tử hắn quý trọng trong lòng.

Ta không quan tâm nàng ta có
mang bóng dáng của Phất Hy hay không, ta chỉ hết lần này đến lần khác
nhớ lại lời hắn nói khi nãy: Dao Phi của thiên triều, Dao Phi của thiên
triều, Dao Phi của Hạ Hầu Tử Khâm…

Ha, đây chính là điều Phất Dao muốn, nàng ta che giấu bao ngày chính vì giây phút này!

Quần thần bách quan còn đang khiếp sợ bởi không khí khi nãy, lại thấy Quân
Ngạn đứng lên cười, nói: “Dao Phi nương nương quả thật là sắc nước hương trời, chúc mừng quốc chủ thiên triều có được thê tử diễm lệ!” Y vừa dứt lời, mọi người bên dưới bắt đầu nhao nhao hùa theo.

Ta nhìn Quân Ngạn, nam nhân này…

Hàn Vương đột nhiên nhìn về phía ta, trong ánh mắt y là sự phức tạp mà ta chưa từng thấy…

Kết quả như vậy là điều Phất Dao muốn, chẳng phải cũng là điều y muốn ư? Thế thì tại sao lại như vậy?

Đúng lúc này, ta nghe thấy phía trước vang lên tiếng “xoảng”, chén rượu
trước mặt Tấn Vương vỡ tan dưới đất. Sắc mặt y rất khó coi, bàn tay đặt
trên bàn nắm chặt. Ta thấy Vãn Lương vội khom người đỡ hắn, nàng ta quỳ
xuống trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu: “Hoàng thượng, Thái hậu,
vương gia say rồi!”

Y nào có say? Rõ ràng là phẫn nộ.

Hạ
Hầu Tử Khâm còn chưa kịp nói lời ban hôn nhưng trong yến tiệc trở về
kinh thành lần trước, Thái hậu đã giúp hắn nói ra. Vì chuyện ấy, Thái
hậu còn từng tìm đến Tấn Vương nói chuyện. Cho dù Tấn Vương đồng ý hôn
sự lần này vì lý do gì, y cũng đã đồng ý rồi.

Bây giờ, Hạ Hầu Tử
Khâm lại thất hứa, còn thu nạp nàng ta làm phi tử, việc này cho dù không nhiều người biết nhưng đối với Tấn Vương, đây vẫn là nỗi nhục rất lớn.

Ta nhìn Hiển Vương ngồi bên, dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Ánh mắt y nhìn Tấn Vương đầy vẻ mỉa mai.

Ta không phải không biết, Thái hậu cũng không phải không biết, hành động
này của Hạ Hầu Tử Khâm đã làm rạn nứt tình huynh đệ. Lúc ấy, ta còn cảm
ơn lòng trung thành của Tấn Vương, còn lần tiếp theo đây? Đến cuối cùng y còn có thể như lúc trước không?

Một phen nổi giận bởi hồng nhan[1].

[1] Một phen nổi giận bởi hồng nhan: Một câu thơ trong bài Viên viên khúc của Ngô Vĩ Nghiệp, dịch lời: Cao Tự Thanh.

Nhưng ta biết, có đôi lúc hồng nhan chẳng liên quan tới việc yêu hay không,

có đôi lúc còn có thể dẫn đến rất nhiều, rất nhiều thứ.

Tấn Vương đứng lên, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, tửu lượng của thần không tốt, xin cáo lui trước!”

Dứt lời, y không đợi Hạ Hầu Tử Khâm lên tiếng, liền xoay người rời đi.

Thái hậu nháy mắt với Vãn Lương, nàng ta vội đứng lên đi theo.

Còn ta, lúc này đâu còn quan tâm đến mấy chuyện đó, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ lãnh đạm nhìn bóng dáng Tấn Vương, từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Ngọc Tiệp dư ngồi bên lẩm bẩm: “Trước đây, chỉ nghe Phất Hy nhắc tới muội
muội của nàng ta, thần thiếp cũng là lần đầu tiên thấy…”

Ta nghĩ
lần này, ngoài Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu, người kinh ngạc nhất chính là Ngọc Tiệp dư, bởi năm đó, nàng ta cũng từng gặp qua Phất Hy.

Buổi tiệc long trọng này không vắng vẻ sự rời đi đột ngột của Tấn Vương. Chỉ một lát sau liền có vũ nữ tiến vào, nhạc sư cũng thổi lên những giai
điệu vui tươi, cả Liên Đài các dần chìm trong tiếng hoan hô, nói cười.

Hạ Hầu Tử Khâm quay lại ghế ngồi, ánh mắt hắn không rời Dao Phi một khắc.

Ta cắn môi. Ta nhìn hắn, hắn nhìn nàng ta, kì lạ là Hàn Vương lại đưa ánh
mắt sang nhìn ta. Ta lạnh lùng cười với y, việc tới nước này, y còn ghi
nhớ chuyện ở phía tây bãi săn ư? Bộ dạng hắn nhìn ta có giống một người
muốn nói ra chuyện đó không?

©STENT

Dao Phi ngồi bên Hàn
Vương. Sau khi nhìn y, ánh mắt lại nhìn về phía ta, ta thấy khóe miệng
nàng ta lộ ra nụ cười thắng lợi. Dưới ánh đèn lại càng trở nên rõ ràng.

Ta biết nữ nhân trước mặt này, ta nhất định phải coi nàng ta là Phất Hy để đối phó. Chỉ bởi trong lòng của Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta chính là Phất
Hy, chính là người hắn vẫn luôn nhung nhớ.

Ta từng mong Phất Hy
đừng chết vì ta có lợi hại hơn nữa cũng không thể tranh giành với người
chết. Nhưng bây giờ là một kẻ thế thân, đối với ta mà nói lại là một sự
mỉa mai. Ta bỗng nhớ tới Thiên Lục. Dao Phi đến rồi, như vậy, kẻ thế
thân là nàng ta nên xử lý thế nào?

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Thái
hậu rất u ám, bà không nói một lời. Còn Hạ Hầu Tử Khâm giống như cố tình không quay đầu, không đối diện với nét mặt của Thái hậu.

Cuối
cùng ta cũng trở nên hốt hoảng. Giây khắc trước còn có thể chân thành,
thâm tình với ta, xoay người đã có thể quên sạch, cũng chỉ có Hạ Hầu Tử
Khâm hắn! Đế vương mà!

Ta thầm nghĩ, hóa ta tình yêu của đế vương chính là như vậy. Đột nhiên ta cảm thấy, ngày trước ta chẳng qua mới
nhìn thấy góc nhỏ của sự lạnh lẽo, bạc bẽo chốn thâm cung này. Ta còn
tưởng mình có thể bày mưu lập kế, nhưng cuối cùng cũng chẳng địch nổi
bóng dáng nơi đáy lòng hắn.

Ha, ngửa cổ uống cạn vài chén rượu,
ta cố chịu đựng để không bật ho. Lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên ta uống rượu như vậy, cảm giác nóng rực khiến ta khó chịu, khiến ta tỉnh
táo.

“Nương nương…” Ngọc Tiệp dư lo lắng nhìn ta.

Ta cười gằn. “Bản cung không sao, bản cung luôn rất tỉnh táo.”

Yến tiệc cuối cùng cũng tan, ta vịn vào tay Triêu Thần, đi ra ngoài. Gió
lạnh thổi tới, Triêu Thần vội chắn trước ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương uống rượu, gió lớn như vậy, e là sẽ say.”

Thế sao? Nhưng bây giờ ta không cảm thấy say chút nào.

Khẽ cười một tiếng, ta vịn vào nàng ta. “Bản cung không say”.

Đi thẳng ra bên ngoài, ta không cần quay đầu, tối nay ai có thể ở bên hắn
chứ? Đương nhiên là Dao Phi mới được tấn phong của hắn rồi.

Đi
được vài bước, nghe thấy có người sợ hãi kêu lên một tiếng “chủ tử”, ta
ngước mắt nhìn, chỉ thấy tay áo trái đang phất phơ trong gió của thị vệ
đó. Ta giật mình kinh ngạc, là thị vệ bên cạnh Quân Ngạn.

Lúc
bước lên, ta không khỏi liếc một cái, không ngờ y cũng hơi say. Ta thực
sự tò mò về nam nhân khiến ta nhìn không thấu này. Thị vệ bên cạnh đỡ
lấy y, lúc quay đầu nhìn thấy ta, thần sắc hắn có chút lúng túng. Ta khẽ cười, chẳng qua chỉ là say rượu, có gì ghê gớm đâu!

Khi nghiêng mình, Quân Ngạn nhìn ta, ta định đi, lại thấy y hất tay thị vệ ra, khẽ cười rồi đi về phía ta.

Ta sững sờ, y hỏi: “Sao hôm nay Đàn Phi vẫn có thể bình tĩnh như vậy?”

Ta hỏi ngược lại: “Nếu không, Tuyên Hoàng bệ hạ cho rằng bản cung nên thế nào?”

Không ngờ lời nói của ta lại khiến y ngẩn người trong giây lát, nhưng y lập tức nở nụ cười. “Trẫm quả thật vẫn không nghĩ ra!”

Ta nhìn y, trầm giọng nói: “Lần trước bản cung thấy bệ hạ và Hoàng hậu Nam Chiếu gặp gỡ riêng, chỉ coi như chưa từng nhìn thấy, câu nói trên đại
điện của ngài hôm nay là có ý gì? Hay Đại Tuyên đã giao hảo với Bắc Tề
trước một bước?”

Y nhíu mày, sắc mắt của thị vệ bên cạnh y cũng vậy. Gã thị vệ định bước lên liền bị y giơ tay ngăn lại. “Thập Hạ, lui xuống!”

Y nhìn ta rất lâu rồi mới cười, nói: “Hóa ra Đàn Phi tưởng trẫm ở bên nàng ta là lén lút gặp gỡ?”

Ta sững người, lẽ nào không phải ư?

Y giống như tự cười giễu. “Người trong lòng trẫm sao có thể là nàng ta!”
Khi nói lời này, ta thấy tay y khẽ xoa ngực, thấp thoáng nhìn thấy ở nơi cổ áo hơi hé mở của y có một lá bùa bình an. Một lá bùa bình an bình
thường.

Y đường đường là hoàng thượng của Đại Tuyên, sao có thể đeo một thứ như vậy trên người?

Không biết vì sao, giây phút này, trong đầu ta bỗng lóe lên suy nghĩ, đó là đồ của nữ nhân.

Sau đó ta lại muốn cười, y thích ai thì liên quan gì đến ta? Còn câu hỏi của ta, y vẫn chưa trả lời.

Im lặng hồi lâu, y đột nhiên đổi giọng, nói: “Năm đó, trẫm suýt mất mạng
trong tay Nam Chiếu, có vài chuyện đương nhiên phải điều tra rõ ràng.”
Nhắc tới vấn đề này, đôi đồng tử của y co lại, ngữ khí của ngươi chếnh
choáng men say.

Có điều, nói tới chính sự, ta đương nhiên không
muốn tham dự. Huống hồ, còn là chuyện giữa Đại Tuyên và Nam Chiếu, nói
thế nào đi nữa đều không liên qua tới thiên triều ta.

Cười ngại
ngùng, ta nói với y: “Bệ hạ sớm quay về nghỉ ngơi đi! Bản cung cáo từ!”
Dứt lời, ta không nhìn y, vịn vào tay Triêu Thần rời đi.

Y không
gọi ta lại, đi được một đoạn khá xa mới nghe thấy y khẽ than. “Thập Hạ,
trẫm đã lâu chưa được nghe nàng gọi trẫm một tiếng biểu ca rồi…”

Ta không quay đầu, cũng không biết lời nói của y có ý gì, nhưng chung quy
vẫn liên quan tới nữ tử. Không ngờ Quân Ngạn cũng là một kẻ si tình.

Quay về Thu Ngọc cư, thấy Vãn Lương vẫn chưa trở về, ta lại bắt đầu lo lắng, không biết bên Tấn Vương thế nào. “Nương nương, nô tỳ đã pha trà giải
rượu, ngươi mau uống đi! Nếu không, say rượu sẽ rất khó chịu.” Triêu
Thần vừa nói vừa cẩn thận đưa cốc trà trong tay tới trước mặt ta.

Ta gật đầu, thấy trà vẫn hơi nóng, liền cúi đầu thổi vài hơi. Chẳng bao
lâu sau lại nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Nương nương, Tình Hòa cô
nương tới!”

Ta khẽ giật mình, sao Tình Hòa đột nhiên đến đây?

Vội gọi người bảo nàng ta đi vào. Nàng ta vừa vào cửa liên nói: “Nương nương, Vãn Lương mời người qua thăm Tấn Vương một lát!”

Ta sững sờ giây lát, ta cũng biết lần này Tình Hòa tới chắc chắn cũng là ý của Thái hậu. Tấn Vương trở về, người trong cung có thể nói chuyện với y cũng chỉ có ta. Thái hậu sợ rằng người không tiện khuyên bảo, nên mới
muốn ta đi. Ha ha, ta đi thì thế nào chứ? Hạ Hầu Tử Khâm có thể thu hồi
thánh chỉ không? Cho dù có thể, e rằng Tấn Vương cũng không cần nữa!

Trong lòng ta lại bắt đầu oán hận. Đứng lên, Thái hậu đã sai Tình Hòa đến, đương nhiên ta vẫn nên đi một chuyến.

“Nương nương!” Triêu Thần đuổi theo. “Người vẫn chưa uống trà!”

Ta xua xua tay, trà còn nóng, ta không đợi được.

Ta kêu Tình Hòa ra ngoài, phía sau vang lên giọng nói của Triêu Thần: “Vậy nô tỳ thu dọn một chút rồi mang theo!”

Ta không đợi nàng ta, đi ra ngoài.

Tình Hòa nói: “Nương nương, nô tỳ phải về bẩm báo, nô tỳ xin cáo lui!”

Ta gật đầu, thấy nàng ta vội vã rời đi. Ta không phải không hiểu ý Thái
hậu, bà sợ huynh đệ họ bất hòa vì một người con gái. Ha, điều đó đã
chứng minh lời của Thái hậu, nữ tử của Liễu gia đều là họa thủy!

Ta không đợi Triêu Thần, chỉ sải bước đi. Ra ngoài cũng không gọi loan
kiệu, Thái hậu muốn ta lặng lẽ đến, lặng lẽ về. Không phải do thân phận
của ta mà bởi Tấn Vương đột ngột rời đi trong yến tiệc tối nay, sợ rằng
các đại thần trong triều sẽ thì thào bàn tán.

Đi được vài bước, đột nhiên ta thấy bên cạnh có người bước ra khỏi bóng tối, gọi ta: “Đàn Phi..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui