Ra khỏi cửa cung, Tuyết Mai vẫn chưa rời khỏi ôm ấp của hắn.
Nàng luyến tiếc cảm giác ấm áp an toàn, cũng luyến tiếc sự thân mật khi da thịt kề sát.
Cho nên không hợp lễ giáo nàng cũng không chủ động rời đi.
"Tính cách nàng đâu phải kiểu chịu uất ức như thế?"
"Còn không phải vì chàng sao?"
Mặc dù chỉ là một nửa lý do.
Một nửa còn lại nàng không nói với hắn đó là chỉ khi hoàng hậu mềm yếu mới có thể câu ra nhiều con cá.
Nàng vừa vào cung, không có uy thế, ngoại trừ thái hậu cô cô cũng không có hậu thuẫn, không bày ra một trường hợp lập uy danh thì không thể ngồi an ổn được.
Nếu cứ chờ từng người từng người giở trò còn không bằng đến luôn một lượt.
Vất vả nhất thời, cả đời nhàn nhã.
Thiên Mộ Thần nghe vậy không dìu đỡ nàng nữa, mà ôm ngang người lên luôn trong tiếng hít khí của cung nữ thái giám phía sau.
Quy củ trong cung nghiêm khắc, không có chuyện hô to gọi nhỏ như trên phố ngoài chợ, nhưng có thể nghe tiếng hít khí rõ ràng như vậy cũng cho thấy sự ngạc nhiên của họ đến mức độ nào.
Không phải chưa từng có hoàng đế ôm ngang hoàng hậu lên bao giờ, nhưng đó là chuyện trong Phượng Minh cung, là chuyện trong phòng.
Còn vị tân đế này ôm ngay ở cửa lãnh cung, cách Phượng Minh điện ít nhất nửa cái cung cấm nữa.
Dù đi nhanh cũng phải một nén hương mới đến nơi.
Ban đầu Tuyết Mai cũng bất ngờ, nhưng không hề giãy giụa, sau khi nhận ra hàm ý đằng sau thì càng không chống đối làm gì.
"Chàng nhận ra?"
Nhận ra nửa lý do còn lại kia?
"Đương nhiên. Lúc hành quân đánh trận, có mưu kế nào chưa từng gặp qua chứ. Dụ địch chỉ là một kế nhìn mãi thành quen thôi."
Cho nên mới ôm nàng, mới khiến cho tất cả mọi người biết nàng được sủng ái, khiến cho ghen tỵ và tính toán lên đến mức cao nhất.
Đi qua nửa cái hoàng cung thế này, muốn không biết cũng khó.
Nàng dịch tới dịch lui tìm tư thế thoải mái ngả vào lòng hắn.
"Đi thôi, dù sao ta cũng đang mệt."
Tự nhiên phóng khoáng, không có tý ngượng ngùng nào luôn.
Thiên Mộ Thần bật cười, nếu không phải từng thấy cảnh tượng nàng má phấn hoa đào ửng đỏ hây, hắn còn nghĩ nàng không biết xấu hổ là gì luôn ấy chứ.
Ngự tiền thái giám Lưu Hỉ vội chạy theo bẩm tấu.
"Hoàng thượng, tấu chương.."
"Mang về Phượng Minh cung."
Hắn không kịp thể hiện sự kinh ngạc hay xúc động đã thấy hoàng đế như một trận gió đi xa.
Tuyết Mai đến mắt cũng chẳng buồn mở thì thầm.
"Đem tấu chương về Phượng Minh cung, chàng muốn ngôn quan phun nước bọt đầy đầu ta sao?"
"Bọn họ mắng không lại nàng."
"Chàng có tự tin nhỉ?"
"Đương nhiên."
Đến hắn còn có lúc nói không lại nàng nữa mà.
Tuyết Mai nói như vậy nhưng ngôn quan muốn tố nàng cũng không có lý do.
Nói nàng hậu cung can chính?
Nhưng đến nửa tờ tấu chương nàng cũng không hè nghía đến.
Nói nàng mị thượng?
Nhưng cả buổi nàng đều tập trung đọc thoại bản, đến trà cũng để Tiểu Thanh dâng thay, một câu cũng chưa hề nói thì mê hoặc quân chủ kiểu gì?
Thiên Mộ Thần mấy lần muốn quăng bút không thèm quản nữa.
Tấu chương thì nhiều, chuyện chính thì có một đoạn, còn lại toàn là ca ngợi thiên địa, thánh hiền và hoàng đế là hắn.
Chưa kể, tám quyển thì có bốn quyển nói cùng một chuyện.
Hắn vốn không phải người thích cầm bút viết văn, giờ tình thế ép buộc phải ngồi đây dằn vặt cùng đống chữ nghĩa đã đủ khó chịu.
Bọn họ còn cố tình thêm việc cho hắn, viết dài như vậy làm gì?
Mặc dù khó chịu trong lòng nhưng Thiên Mộ Thần vẫn không quăng bút bỏ gánh, trốn tránh khó khăn không phải cách làm người của hắn.
Phê xong bốn chồng tấu chương cao ngất ngưỡng, hắn liền đứng dậy qua bên cạnh ôm lấy Tuyết Mai đã ngủ gục từ lúc nào.
Nàng bị ôm ngồi trong lòng cũng không kinh hoảng, bởi vì khí tức bao vây quá quen thuộc.
Nàng ném luôn thoại bản cầm trên tay lên trà kỷ, quay người ôm cổ hắn.
Từ lúc hai người vào điện đã đuổi hết người hầu hạ ra ngoài.
"Lúc nãy thấy nàng lãnh đạm quá trời, sao bây giờ nhiệt tình thế?"
Tuyết Mai lầm bầm.
"Ta mà chú ý chàng một chút chàng có thể an ổn làm việc được sao?"
Nàng nói vậy không phải vì bản thân nàng thấy mình quyến rũ đến mức nào mà vì chính nàng cũng như vậy.
Tình đậu sơ khai, vốn không thể nào giấu diếm, sẽ chú ý nhất cử nhất động của đối phương, cũng muốn đối phương chú ý đến mình.
Rất ảnh hưởng đến sức tập trung.
Cho nên người ta mới nói lúc tương tư thì chẳng làm việc gì nên hồn.
Hắn cầm quyển thoại bản nàng vừa ném đi kia.
"Hay không?"
"Quyển này bình thường. Nhưng có một số tác phẩm cũng khá thú vị."
"Ta không thường đọc mấy thứ này."
"Ta biết, chàng thích đọc binh thư."
"Ồ?"
Nàng cười cười nhẹ nhàng giải thích.
"Cả hoàng cung này có ai không biết chứ? Chỉ là người ta không biết chàng thích thật hay giả vờ thích thôi."
Thiên Mộ Thần hứng thú ôm nàng càng chặt.
"Nàng nghĩ thế nào?"
"Thích thật, bởi vì chàng lười giả vờ. Đến cái long ỷ chàng đang ngồi chàng còn không thích thì giả vờ để làm gì?"
Nàng không phần còn lại là do trực giác của nàng.
Cái gọi là trực giác vốn là cảm tính cá nhân, không nên đưa làm luận điểm thuyết phục. "
Hắn ôm nàng mềm mềm nhuyễn nhuyễn ở trong ngực, hơi thở nàng vừa nóng vừa ẩm phả bên tai, không kìm được cơ thể có phản ứng.
Hai người lại dán sát như vậy, Tuyết Mai không thể không cảm nhận được.
" Ta không nhịn nổi. "
Hắn khẽ hôn dọc theo sườn mặt nàng, từ thái dương xuống đến cằm.
Khiến khắp mặt nàng đều được bao phủ bởi hơi thở của hắn. Ráng đỏ lan khắp mặt nhưng nàng lại không hề phản đối hay đẩy người ra.
Nàng khẽ thở gấp.
" Ai muốn chàng nhịn chứ? Chàng muốn ta ta mừng còn không kịp, chuyện này là chuyện của riêng chúng ta, chỉ cần hai bên thuận ý thì không ai có quyền lên tiếng cả."
Hắn thậm chí còn lo lắng cho danh tiếng của nàng.
Trong cung này vốn không có chuyện gì là bí mật, huống hồ hai người còn bị biết bao đôi mắt nhìn vào như vậy.
Ban ngày tuyên dâm, người bị phê phán nặng nề vĩnh viễn không phải đế vương mà là hoàng hậu không đủ đoan trang.
Thế nhưng nàng nói nàng không để tâm.
Những cái hôn đã rơi xuống cổ, đai lưng nàng bị kéo lỏng khiến ngoại sam tuột khỏi vai lộ ra những vết tích từ tối qua còn chưa tan hết.
Điều này không chỉ khiến lòng thương tiếc của hắn dâng lên.
Thứ dâng lên còn có dục vọng độc chiếm được thỏa mãn.
Thiên Mộ Thần hận không thể vò ép nàng tiến vào cơ thể mình, khiến nàng không thể tách rời nữa.
Lưu Hỉ cùng Tiểu Thanh đứng canh ngoài cửa điện đã khép cửa từ sớm nhưng cũng không ngăn được một số tiếng động lọt qua.
Lưu Hỉ vẻ mặt khó xử nhìn trời mây.
Thái tử vốn không có thái giám thân cận, cho nên ngự tiền thái giám được chọn từ nội giám ty.
Sư phụ hắn vốn là thái giám hầu hạ bên cạnh thái thượng hoàng cho nên hắn mới có cơ hội này, theo hầu tân đế, trở thành thái giám ngự tiền.
Chức vị này vốn dựa rất nhiều vào tin sủng của đế vương, hắn và hoàng thượng lại không hiểu rõ cũng như có tình cảm gì, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, không mong lập công, chỉ cầu không phạm sai lầm.
Qua hai ngày Lưu Hỉ nhận thấy hoàng thượng không hề khó hầu hạ, thậm chí không cần người hầu hạ bên cạnh.
Lúc trên triều hắn nhanh chóng bắt được ý muốn nhanh chóng bãi triều là bởi vì vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt ngài ấy luôn.
Ngài ấy không hề tâm cơ thâm trầm như thái thượng hoàng, muốn cái gì sẽ tỏ rõ ràng, không bắt người khác đoán già đoán non.
Chỉ không biết đây thật sự là tính cách của ngài ấy hay thể hiện ra bên ngoài như vậy?
Tiểu Thanh thì mặt mủi đỏ bừng lại không thể rời đi, chỉ có thể cúi đầu vần vò tấm khăn trong tay.
Nàng ấy chưa xuất giá, thế nhưng những chuyện thế này lại được nghe qua nhiều, tiểu thư thích đọc thoại bản, nên nàng ấy cũng đọc một ít.
Thành ra chỉ chút tiếng động mơ hồ càng khiến trong đầu tưởng tượng trăm ngàn kiểu cách, mà càng tưởng tượng thì lại càng rối rắm.
Không biết qua bao lâu, có thể là nửa canh giờ, có thể là một canh giờ, cửa điện được mở ra từ bên trong.
Hoàng thượng chỉ mặc trung y ôm hoàng hậu được long bào bao đến kín kẽ ra ngoài.
Cung nữ thái giám tự giác cúi đầu không dám nhìn nhiều nhưng vốn cũng chẳng có gì lộ ra cho bọn họ nhìn.
Hoàng hậu bị bao kín chỉ lộ mái tóc dài, không rõ là còn tỉnh hay đã hôn mê mà không có chút cử động.
Tiểu Thanh lo lắng muốn tiến lên lại không dám, chỉ có thể chạy theo hoàng thượng đến dục phòng, lại bị đóng cửa chặn ở ngoài.
Cung nữ thái giám chạy theo không chỉ có mình nàng ấy.
Lưu HỈ nhìn cánh cửa dục phòng đóng chặt thì thầm than trong lòng.
Đã thấy người không thích được hầu hạ nhưng chưa thấy vị hoàng đế nào ghét có người hầu hạ như vậy.
Hắn chỉ đành phân phó người chuẩn bị xiêm y mới cho hai vị bên trong, lại không dám tự tiện mở cửa nên chỉ đành đứng bên ngoài chờ được truyền gọi.
Bên trong, Tuyết Mai được thả xuống hồ tắm, mệt mỏi mở mắt.
Nàng không có hôn mê, chỉ là mệt chẳng muốn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...