Mệnh Phượng Hoàng - Tuệ Xán Liên Hoa

Tam vương gia định quỳ hành lễ thì bị hắn đỡ lên.

"Huynh biết ta không để ý mấy thứ này."

"Khụ, quân thần khác biệt."

Tam vương là kiểu người suy nghĩ chu toàn. Có thể bây giờ thật sự không thể ý nhưng sau này để ý thì những lễ nghĩa thiếu đi này sẽ trở thành một trong những nguyên nhân khép tội bất kính.

Thất vương lại chẳng để ý nhiều vậy.

Từ trước đến nay cậu ta chỉ cần chính mình tốt, tùy tâm tùy tính.

Cậu ta ôm quyền lạy một cái là xong hết lễ.

Chưa bị hỏi tội đã cáo trạng trước.

"Huynh thì hay rồi, đi chơi xong bắt ta ở lại kinh làm cu ly không công."

"Ta trả bổng lộc cho đệ nhé!"

"Ta lại thiếu chút tiền đó của huynh? Cái chính là vế trước kìa?"

Tam vương cũng xen vào.

"Ta sức khỏe không tốt.. khụ.. không thể gánh vác."

Hắn đầu tiên an ủi tam ca.

"Đương nhiên sức khỏe huynh sẽ đặt lên hàng đầu, nhưng tiểu thất còn nhỏ, sợ không thể chu toàn, huynh ở bên nhắc nhở một chút."

"Ta còn nhỏ? Huynh cũng biết ta còn nhỏ mà còn bắt ta giám quốc? Ta có thể nam tuần trị thủy."

Thất vương phe phẩy cây quạt, không hề có gánh nặng nhận mình còn nhỏ, mặc dù hắn cũng đã mười chín, lại từng du sơn ngoạn thủy khắp đại giang nam bắc.

Đương nhiên Thiên Mộ Thần sẽ không để cậu ta đi trị thủy.

Bởi vì hắn cũng là bị giam cung cung cuồng chân mới muốn viện cớ ra ngoài chơi một thời gian.

Chim ứng phải bay lượn trên trời cao, nhốt vào lồng sẽ không còn sự dũng mãnh.

Bảo mã phải chạy trên thảo nguyên, nhốt vào chuồng cũng mất đi sự bền bỉ.

Cuối cùng mọi chuyện cứ thế quyết định.

Hắn rời khỏi ngự thư phòng là đi như bay đến Phượng Nghi cung.


Cung nữ thái giám theo sau cũng dần bắt kịp tốc độ của hoàng đế qua mấy ngày rèn luyện, không còn cảnh hoàng thượng đi trước một đoạn, đoàn tùy tùng hớt hải vừa thở vừa chạy tít đằng sau.

"Hoàng thượng giá lâm."

Tiểu Thanh nghe thông truyền liền chạy ra đón.

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn.."

Thiên Mộ Thần phất tay.

"Bỏ qua mấy cái dài dòng đó đi. Mai nhi đâu?"

Chỉ một xưng hô này đã thể hiện sự thân thiết giữa đế hậu.

Bởi vì hoàng đế bình thường sẽ không gọi tên mà gọi hoàng hậu.

So với danh vị, tên có quan trọng gì?

Tên là đặc trưng của mỗi người, là thứ phân biệt rạch ròi người này với người khác, là cốt cách giá trị riêng, sự khác biệt.

Thế nhưng hoàng hậu lại là một vị trí.

Người ngồi trên vị trí mẫu nghi thiên hạ, là chuẩn tắc của toàn bộ nữ nhân, cai quản hậu cung, chia sẻ bớt gánh nặng với hoàng đế.

Chỉ cần làm tốt những điều đó, chính là hoàng hậu. Nàng là ai, tên là gì lại có gì quan trọng?

Nhưng Thiên Mộ Thần gọi Mai nhi, mà không phải hoàng hậu.

Tiểu Thanh nhất thời không phản ứng kịp, nói hớ.

"Tiểu thư đang ở hậu viên trồng cây ạ.. Chết, ây da.. nương nương.."

Bởi vì hoàng hậu mới là nương nương, còn Mộ Dung Tuyết Mai là tiểu thư của nàng ấy.

Mọi người nghe vậy cũng sững sờ. Tức là hoàng hậu nương nương ở ngay trong cung nhưng nghe thông truyền vẫn không ra đón hoàng thượng ấy hả?

Tiểu Thanh cũng nghĩ đến điều này, sợ hoàng thượng hiểu nhầm liền nhanh nhẹn giải thích.

"Nương nương đang tự mình động vào bùn đất, chân tay lấm lem, y phục nhem nhuốc, sợ ra diện thánh thì bất nhã, người ngồi.."

Hắn phẩy tay.

"Không cần, ta không để ý, ta tự đi tìm nàng. Các ngươi không cần theo."

Thiên Mộ Thần ôm eo nàng từ đằng sau.


"Bình thường nữ nhân gọi trồng hoa không phải toàn cầm kéo tỉa lá à? Có ai tự biến bản thân thành lem nhem như nàng không chứ?"

"Cái này quan trọng."

"Cái gì mà quan trọng?"

"Ta muốn tặng cho chàng. Hai chậu cây, một chậu bạch chỉ, một chậu lan điếu."

"Tặng ta?"

Tai nàng hơi nóng, khẽ ừm một tiếng coi như đáp lời.

Ban đầu hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều nhưng thấy biểu hiện nàng như vậy, hai chậu cây này đáng suy ngẫm đấy.

Bạch chỉ, lan điếu.

Chỉ, lan.

Hắn bật cười ha hả, hôn tai nàng khẽ thì thầm.

"Nguyên có chỉ, lễ có lan

Tương tư công tử lòng nan giãi bày?"

Lúc trước tai nàng chỉ hơi nóng, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, thế nhưng bây giờ thật sự là đỏ lựng.

Còn có xu thế lan ra cả gương mặt.

Hơi thở nóng ẩm khiến nàng vừa nhột vừa ngứa.

Nàng bèn vỗ vỗ tay hắn trên eo mình, lây dính bụi đất qua tay hắn.

"Buông ta ra đi."

Hắn lại không buông mà càng siết chặt hơn.

"Không buông đâu. Sao nàng có thể khiến người ta yêu thích thế nhỉ?"

Thấy nàng không chịu nói chuyện, hắn càng được nước lấn tới.

"Ta phát hiện nàng rất thích những bài thơ tình nhỉ? Còn thích những bài nào nữa?"


Thấy hắn được lợi còn khoe mẽ, nàng có chút giận dỗi. Nhưng nghĩ lại, không phải vì rất thích nàng, mới càng muốn trêu chọc nàng sao? Thì lại giận không nổi.

Nàng từ từ nhấn từng chữ.

"Nguyện đắc nhất nhân tâm.."

Hắn tiếp lời.

"Bạch đầu bất tương ly."

Nguyện được chân tâm của một người, cả đời không xa rời.

"Đêm nay là đêm nào, đưa thuyền trôi giữa dòng.."

"Hôm nay là hôm nào, được cùng vương tử chung thuyền"

"Trên núi có cây, cây có cành

Thiếp tương tư chàng, chàng có hay?"

Hắn bật cười, nụ cười vô cùng yêu chiều.

"Ta biết."

Nàng không thèm để ý hắn, tiếp tục đọc.

"Nguyện quân tâm tự ngã.."

"Vĩnh tục bất đoạn, vạn niên vi kỳ."

Nguyện lòng chàng như lòng ta, kiếp sau chẳng đổi, vạn năm chẳng rời.

Thiên Mộ Thần không kìm được ôm nàng nhấc khỏi mặt đất quay một vòng.

Khiến nàng bất ngờ chỉ kịp víu chặt trước ngực hắn làm áo bào màu vàng sáng bỗng lấm lem một vùng.

Hắn đặt nàng xuống đất, chưa chờ nàng đứng vững đã dí trán mình vào trán nàng.

"Tiểu yêu tinh, ta thật sự thích nàng chết đi được."

Nàng thầm nghĩ trong lòng, thì cũng như ta thích chàng chết đi được ấy.

"Nàng chuẩn bị đi, chúng ta nam tuần."

Đang ngọt ngào tình tứ nói chuyện yêu đương, hắn bỗng nhiên ném ra vấn đề chính sự khiến nàng chưa theo kịp nhịp đổi.

"Nam tuần?"

"Ừ."

Thế nhưng nàng cũng không hỏi hắn muốn nam tuần kiểu gì mà chỉ dịu dàng đáp.

"Được."


Giống như chỉ cần là yêu cầu hắn đưa ra thì câu trả lời của nàng vĩnh viễn là được.

Xong chuyện chính sự, Thiên Mộ Thần lại vòng về vấn đề thơ tình trước đó.

"Nàng tặng ta nhiều thơ như vậy, ta cũng nên đáp lại một chút chứ nhỉ? Để ta nghĩ xem nào.. Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.."

Nàng tiếp lời.

"Thê tử vu quy, nghi thất nghi gia."

Hoa đào đẹp đẽ, sắc xuân ngập tràn, cưới được người thê tử lo liệu cửa nhà.

Từ những bài thơ mà hai người chọn cũng có thể nhìn ra phần nào suy nghĩ và điểm quan tâm của họ.

Tuyết Mai quá nặng tình, tất cả những câu thơ nàng chọn đều để bày tỏ nỗi tương tư, niềm yêu thích và ước mong đời đời kiếp kiếp.

Thế nhưng Thiên Mộ Thần lại là sự an ổn chắc chắn, khung cảnh đẹp đẽ, gia đình hòa thuận.

Nói thẳng ra trong chuyện tình cảm, nữ nhân thể hiện qua nỗi sợ, lo được lo mất, còn nam nhân lại là sự chắc chắn, quyết không phụ lòng.

Hoàng đế cùng hoàng hậu sau khi nghịch hậu viên đến lấm lem bùn đất thì đi tắm rửa thay đồ.

Sau đó, chàng phê tấu, nàng duyệt sổ.

Mỗi người đều thực hiện chức trách của mình.

Tấu chương của hoàng đế được đại thần dâng lên.

Sổ con của hoàng hậu được nội vụ phủ, nội ty giám, cùng các ban ngành khác trong hậu cung dâng lên.

Làm hoàng đế không dễ, làm hoàng hậu cũng chẳng đơn giản.

Nó không phải là huy hoàng mà là một loại nghề nghiệp yêu cầu từ vẻ ngoài đến thái độ, tài năng cùng đức hạnh.

Dù hai người có thể tự do theo ý mình trong một mức nào đấy thì không muốn gây ra hỗn loạn vẫn phải tuân thủ những quy tắc cốt lõi.

Tự do, nhưng mà là tự do trong giới hạn.

Hôm sau, Tuyết Mai phải dậy sớm để những canh y mới vào cung đến thỉnh an.

Chỉ có năm người cùng nô tỳ theo hầu mà cả điện cũng đông đúc ồn ào.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm."

Sau lời thông truyền là Tuyết Mai với khuôn mặt mệt mỏi bước vào, tuy hôm nay không phải sự kiện trang trọng, nàng chỉ phải mặc ba lớp áo nhưng vẫn khó chịu.

Chủ yếu là tại thân thể thực sự quá mệt, lại ngủ không đủ giấc.

Nhưng nhìn nàng như vậy, năm đôi mắt ghen tỵ đến phát xanh đều hướng những ánh nhìn đố kỵ về phía nàng, đều cảm thấy nàng đang cố tình ra vẻ.

Ai chẳng biết hôm qua mặc dù có tú nữ mới vào nhưng hoàng thượng vẫn qua đêm ở Phượng Minh cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui