Bên này Cố Khiêm Ngôn đã chính thức tới cửa gặp người lớn nhà La Bối mà người nhà vô cùng tò mò của Cố Khiêm Ngôn cũng thúc giục anh đưa La Bối về nhà để bọn họ thấy mặt.
La Bối thật ra còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, từ trước đến nay cô còn chưa bao giờ đi gặp người lớn, dù cô từng có hai mối tình, dù ngay lúc đó bạn trai cũng hỏi cô có muốn đến nhà anh ta ăn cơm không, cô cũng đều uyển chuyển từ chối.
Ở trong lòng La Bối, chỉ đến khi hai nhà đã tính đến chuyện cưới hỏi, nếu không cô sẽ không đến nhà người khác ăn cơm, nhưng hình như cứ ở trước mặt Cố Khiêm Ngôn, cô sẽ tự mình phá bỏ nguyên tắc của mình.
Cố Khiêm Ngôn cũng không miễn cưỡng cô, thậm chí còn an ủi ngược lại, "Nếu em không muốn đi thì thôi, anh nói thật đó, sở dĩ anh vội vàng đi gặp bà La là bởi vì anh cũng thường xuyên đến nhà em, nếu không đến gặp người lớn một cách chính thức, anh lo lắng bà sẽ có ý kiến, nhưng em không giống thế, ngoại trừ ông nội và ông ngoại của anh thì em chưa gặp những người khác, hơn nữa cũng do hai bọn họ da mặt dày tới trong tiệm rửa xe, em mới nhìn thấy, Bối Bối, anh sẽ không bắt em làm chuyện mà em không muốn.
Trước kia như thế, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vẫn thế."
Anh nói thế ngược lại làm La Bối ngượng ngùng, cô kéo tay anh, "Không phải em không muốn đi, em chỉ sợ em làm không tốt......"
"Em nghĩ vậy là sai rồi." Cố Khiêm Ngôn nghiêm túc sửa lại, "Kể cả em có đi đến nhà anh cũng là em đi khảo sát thái độ của người nhà anh chứ không phải đến để người nhà anh đánh giá, nên em không cần lo lắng gì cả."
"Nói thì nói vậy nhưng em vẫn thấy lo lắng.
Ví dụ ngày đó em phải mặc gì, chuẩn bị quà gì, chỉ mấy cái đó đã làm em thấy đau đầu."
Cố Khiêm Ngôn mua quà cho bà nội đều rất tri kỉ, có thể thấy anh đã phải tốn nhiều tâm tư, anh mua một chiếc ghê mát xa còn đặt họ mang đến tận nhà, còn mua một bộ trang sức bằng vàng, thêm một ít trái cây và đồ bổ, có mặt mũi cũng thực tế, bởi vì anh đủ hiểu biết yêu thích của bà La, cho nên lễ vật anh chọn đều làm bà La rất vừa lòng, nhưng La Bối không giống thế, cô mới chỉ gặp ông nội Cố và ông ngoại, chưa gặp những người khác nên làm sao biết yêu thích của họ?
Cho nên chuyện này chỉ có thể trông cậy vào Cố Khiêm Ngôn.
Hiển nhiên Cố Khiêm Ngôn cũng đã sớm suy xét đến vấn đề này rồi.
"Bình thường em mặc như thế nào thì cứ mặc như thế, quan trọng nhất là phải thoải mái, còn quà tặng, em thân với Tiểu Giang như vậy, bây giờ anh ta rất nổi tiếng, chỉ cần xin một tấm ảnh có chữ kí, rồi nhờ Tiểu Giang quay một đoạn video, anh bảo đảm mẹ anh có thể vui đến quên trời đất, mấy ngày hôm trước anh còn thấy mẹ anh đăng trong vòng bạn bè chạy đến Ma Đô để theo đuổi thần tượng, mà hình như đúng là Tiểu Giang."
Mẹ Cố thích nhất chính là tiểu thịt tươi, dù tiểu thịt tươi đó còn nhỏ tuổi hơn cả con trai bà, bà thích nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, như vậy sẽ làm bà cảm thấy mình trẻ hơn, cho nên chỉ cần minh tinh có chút nhan sắc bà đều đu, nhưng mẹ Cố cũng tự có suy nghĩ của mình, bà chỉ muốn đu idol chứ không muốn bao nuôi.
Tuy lấy quyền thế của Cố gia, lấy nhân mạch của bà thì chỉ cần trong một giây bà cũng có thể liên lạc với một đống tiểu thịt tươi, thậm chí còn có thể làm vài chuyện khác, nhưng bà không thích, bởi vì làm như vậy bà sẽ không khác gì mấy mụ đàn bà giàu có dầu mỡ khác!
Bà chỉ muốn làm fans đu idol, điều này sẽ làm bà có cảm giác mình vẫn là một thiếu nữ hai mươi tuổi.
La Bối không khỏi cảm khái, "Tâm hồn của bác gái đúng là vẫn còn rất trẻ trung."
Bây giờ cô mới hơn hai mươi tuổi, mà cũng lười theo đuổi thần tượng còn mẹ Cố năm nay đã 50, vậy mà còn có thể vì theo đuổi thần tượng chạy đến một thành phố khác, tâm hồn và quyết tâm này thật sự làm người khác bội phục.
Cố Khiêm Ngôn cũng gật đầu tán đồng, "Đúng là bà không giống người khác, nhưng anh cũng thấy vui vì bà có việc để làm, nói tiếp chuyện quà tặng đi, còn lại em mua thêm ít trái cây và trà là được, không phải em đang bán trà sao? Lấy mấy hộp mang đi là được."
La Bối kinh ngạc, "Vậy có phải đơn giản quá không?"
So với quà của Cố Khiêm Ngôn thì của cô cũng quá đơn giản.
Cố Khiêm Ngôn nhéo mặt cô, "Như vậy là được rồi, dù sao bọn họ không thiếu cái gì, huống chi đồ bọn họ thích quá quý, anh không muốn bỏ tiền mua."
La Bối trầm mặc, "Cũng đâu cần tiền của anh."
"Tiêu tiền của em anh càng đau lòng." Cố Khiêm Ngôn cười, "Tiền vẫn để tiết kiệm thì hơn, anh mong em tiết kiệm đủ tiền để mua nhà."
"Nhưng người nhà anh sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Vẻ mặt Cố Khiêm Ngôn nghiêm lại, "Sẽ không, kể cả em đi tay không, cũng không ai dám nói gì, nếu bọn họ thật sự thiếu cái gì thì anh sẽ bảo em mua, nhưng mấu chốt là bọn họ không thiếu, hơn nữa anh cũng phải suy xét đến tình trạng thực tế của em, ví dụ như bà ngoại, bà thích phỉ thúy, nhưng phỉ thúy bao nhiêu tiền chứ, chẳng lẽ anh còn bảo em bỏ ra nhiều tiền như vậy đi mua sao? Bối Bối, anh nghĩ so với quà tặng, bọn họ càng muốn nhìn thấy em hơn, chúng ta không cần quan tâm đến cái không quan trọng mà bỏ qua cái chính."
La Bối đành phải gật đầu, "Vậy được rồi."
Nghĩ lại cũng đúng, nếu mua đồ đúng tâm ý của bọn họ chắc cô táng gia bại sản mất......
Nếu chỉ vì quà tặng, mà đi mua đồ vật mà bọn họ không dùng thì cũng là lãng phí.
La Bối không khỏi nhìn trời cảm khái, "Em quá nghèo!"
Trước kia cô cũng không cảm thấy như vậy, hiện tại nghĩ đến Cố gia, rồi nghĩ đến Trần gia, cô thật sự cảm thấy mình quá nghèo.
Cố Khiêm Ngôn bị cô chọc cười, tiến lên ôm lấy cô, cằm để ở trên vai cô, "Vậy thì càng phải nỗ lực đi kiếm tiền."
"Lúc này, chẳng lẽ anh không nói, không quan trọng anh có tiền sao?" Kịch bản không phải vẫn như thế sao.
Cố Khiêm Ngôn: "Em hy vọng anh nói vậy à?"
"Không hy vọng, ha ha ha."
"Đúng vậy, chị Bối của chúng ta phải làm bà chủ lớn."
La Bối cũng ôm eo anh, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."
"Phải là anh cảm ơn em mới đúng."
Trong quan hệ giữa nam nữ, kinh tế không bình đẳng rất dễ dàng xuất hiện mâu thuẫn, bọn họ có thể bình thản như vậy, có thể nói đến đề tài tiền bạc một cách bình thường như vậy là do thành quả nỗ lực của cả hai người.
***
Lúc La Bối tới thăm Cố gia, cô mặc quần áo như ngày thường, sạch sẽ hào phóng, cũng chỉ trang điểm nhẹ, ánh mắt đầu tiên mẹ Cố nhìn thấy đã rất vừa lòng, tới tuổi này của bà, không chỉ thích tiểu thịt tươi tuấn tú mà cũng thích cả mấy cô gái xinh đẹp lại đáng yêu, rốt cuộc trên thế giới này dù là nam hay nữ, xinh đẹp là tài sản mà ông trời ban tặng.
Hôm nay ông bà ngoại và cả cậu của Cố Khiêm Ngôn cũng tới, bọn họ đều rất dễ tính, mọi người rất hài lòng với La Bối, có gì mà không hài lòng chứ, chỉ cần Cố Khiêm Ngôn thích thì bọn họ sẽ vừa lòng.
Bà ngoại cầm tay La Bối cẩn thận ngắm nghía, "Cô bé này xinh đẹp quá, bà rất thích."
Từ một góc độ nào đó thì nhà họ Trần thực ra đều là những người yêu sắc đẹp.
Mẹ Cố cũng gật đầu, "Đúng là rất xinh đẹp lại thông minh, con cũng rất thích."
La Bối bị hai mẹ con khen đến đỏ mặt.
Trong lòng mẹ Cố không khỏi thở dài, quả nhiên đôi má đỏ bừng khi thiếu nữ thẹn thùng dễ nhìn hơn gấp nhiều lần so với mỹ phẩm của mấy nhãn hàng cao cấp.
Các trưởng bối cũng chuẩn bị lễ gặp mặt cho La Bối, ba mẹ Cố là bao lì xì, khoảng thời gian trước mẹ Cố đi nước ngoài, còn mua cho La Bối một lọ nước hoa nhãn hàng xa xỉ đã ngừng bán, ba Cố thấy thế, ở trong lòng cười lạnh, rõ ràng đã bảo nhau chỉ chuẩn bị bao lì xì, bây giờ bà lại đưa nước hoa, chẳng phải càng nổi bật ông là người keo kiệt sao? Phụ nữ đúng là một sinh vật hay tính kế.
Mẹ Cố và ba Cố liếc nhau, hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, bắt đầu từ nhà trẻ đã học cùng lớp, quá hiểu biết tính cách của nhau, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái bà đã biết trong lòng ông nghĩ gì, ưu nhã vén tóc ra sau tai, đây là ưu thế của phụ nữ, bà đi nước ngoài chơi mua cho con dâu tương lai một lọ nước hoa là quá bình thường, có hâm mộ cũng không được.
Tất nhiên La Bối không biết trong lòng đôi vợ chồng này suy nghĩ cái gì, còn so đo với nhau cái gì, cô cảm thấy ba mẹ Cố không kỳ lạ giống như Cố Khiêm Ngôn và ông nội Cố nói, rõ ràng rất đáng yêu.
Cậu của Cố Khiêm Ngôn cũng chuẩn bị bao lì xì lớn, đương nhiên ông cũng đã trưng cầu ý kiến của cháu ngoại trai rồi, 1001 tệ.
Còn bà ngoại tặng cô một chiếc vòng tay phỉ thúy được bà tỉ mỉ lựa chọn, La Bối không dám nhận, cô không dám tưởng tượng đến giá của chiếc vòng tay này, quá quý trọng.
Nhưng Cố Khiêm Ngôn lập tức đến, thay cô nhận vòng tay, "Bối Bối, còn không nhanh cảm ơn bà ngoại."
La Bối: "......!Cảm ơn bà ngoại." Em không muốn nhận!
Cố Khiêm Ngôn kéo cô qua nhỏ giọng nói: "Sao lại không lấy, sao em khờ vậy."
Bà ngoại anh nhiều phỉ thúy như vậy, cũng không biết giá trị bao nhiêu tiền, tặng cô một cái là vì quý cô, Cố Khiêm Ngôn thấy cô như vậy còn rất thất vọng, La Bối học kinh doanh với anh lâu như vậy rồi mà hoàn toàn không học được cái tinh túy.
La Bối: "......"
Sau khi ăn cơm xong, vốn dĩ La Bối ngồi nói chuyện với mẹ Cố và bà ngoại, nhưng lại bị ông nội Cố gọi vào thư phòng.
Thư phòng của ông nội Cố rất lớn, mang phong cách cổ xưa, ông đang ngồi, thấy cô tiến vào, thì bảo cô ngồi xuống, "Bối Bối, thật ra từ ngày Khiêm Ngôn và cháu bắt đầu yêu nhau, ông đã nghĩ xem phải tặng cháu cái gì."
La Bối vội vàng xua tay, "Ông nội Cố, không cần, không cần lễ gặp mặt đâu ạ."
Hôm nay cô nhận được nhiều lễ vật như vậy, đã nhận đến mềm chân rồi.
Ông nội Cố cười cười, "Nếu ông không tặng cháu quà gặp mặt thì tên nhóc kia sẽ trào phúng ông cả ngày."
Ông dừng một chút, lần này nghiêm túc hơn rất nhiều, "Bối Bối, thật ra ông cũng quan sát cháu rất lâu, từ lúc cháu kinh doanh cùng Khiêm Ngôn, đứa bé Khiêm Ngôn này rất có thiên phú ở phương diện đó, nhưng có đôi khi, thiên phú không bằng vận khí, cháu có may mắn mà rất nhiều người không có, điểm này rất khó có được, bản thân cháu là người thiện lương, làm người cũng chính trực, ông nghĩ kỹ rồi, dù sao tên nhóc kia đã trở lại, ông phải về hưu, cho cá không bằng dạy người cách bắt cá, như vậy đi, nếu cháu không chê thì bắt đầu từ hôm nay, cháu hãy gọi ông là thầy Cố, ông sẽ cầm tay dạy cháu kinh doanh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...