Cuộc sống sau kết hôn của La Bối khá mỹ mãn, bà nội cuối cùng cũng dọn sang ở cùng bọn họ, ở chung với cô giúp việc cũng rất tốt, mỗi ngày về nhà là có thức ăn phong phú lại nóng hổi.
Bình thường công việc của cô và Cố Khiêm Ngôn khá bận rộn, nhưng hầu như buổi tối ngày nào cũng sẽ ăn cơm ở nhà, ông nội Cố cũng thường xuyên lại đây ăn cơm.
Ông không sống cùng bọn họ, có lẽ là cảm thấy bất tiện, nhưng một tháng La Bối và Cố Khiêm Ngôn sẽ về nhà cũ hai ngày ở với ông.
Ba mẹ Cố không có gì khác trước kia, có đôi khi một tháng cũng không thấy được người, nhưng một khi hai ông bà xuất hiện sẽ mang về rất nhiều lễ vật, ngay cả La Bối cũng phải cảm khái với Cố Khiêm Ngôn vợ chồng ông bà mới là người thắng cuối cùng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn tự do tự tại, tới tuổi này cũng vẫn vui vẻ, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, có không gian riêng tư của chính mình......
Cô và Cố Khiêm Ngôn kết hôn một năm, nhưng cũng không có ai thúc giục hai người sinh con, đây mới là chuyện làm cô cảm thấy thoải mái nhất.
Cố gia thực sự tôn trọng bọn họ, tất nhiên chuyện này có quan hệ với tính cách của Cố Khiêm Ngôn trước kia, mọi người đều sợ anh nên không có ai nhắc đến, không có ai muốn gánh vác cái danh ung thư sinh nở.
Một năm này, sự nghiệp của La Bối bay lên một tầm cao mới, cửa hàng bảo dưỡng ô tô chuẩn bị khai trương chi nhánh thứ 3, cửa hàng không người bán và shop online hiện giờ cũng đã mời người quản lý chuyên nghiệp, không cần cô lúc nào cũng để ý, đồ dùng một lần cung ứng cho khách sạn cũng đang chậm rãi chuyển sang một hình thức khác.
Hiện tại một nửa khách sạn yêu cầu khách hàng tự chuẩn bị đồ dùng một lần, một nửa thì vẫn cung ứng tiếp, lợi nhuận tất nhiên cũng giảm đi, La Bối coi như làm để kiếm tiền tiêu vặt, còn kinh doanh trà, từ lúc bắt đầu mỗi năm kiếm mấy vạn tệ, đến bây giờ mỗi năm kiếm mười mấy vạn tệ, La Bối không trông cậy dựa vào kinh doanh cái này để làm giàu, chỉ không muốn tất cả trứng gà đều đặt trong một ổ mà thôi.
Sau khi ông nội Cố và Cố Khiêm Ngôn thương lượng, La Bối cũng chuẩn bị chuyển hình, một năm nay cô vô cùng hứng thú với việc kinh doanh khách sạn nên chuẩn bị học tập thêm về ngành này một thời gian, rồi cân nhắc mở một khách sạn xa hoa có đặc trưng riêng, cô biết đầu tư lĩnh vực này cần tài chính rất lớn, nhưng đây cũng trở thành mục tiêu của cô, năm nay cô 26 tuổi, cô đã định mục tiêu cho mình trước 30 tuổi mở được một khách sạn và một công ty mậu dịch.
Mở công ty là suy nghĩ bắt đầu từ rất sớm của La Bối nhưng cô biết với năng lực trước mắt của cô thì vẫn chưa đủ, giống như Cố Khiêm Ngôn nói kinh doanh đúng là cần phải có sức tưởng tượng phong phú nhưng cũng phải làm đến nơi đến chốn, đi từ từ từng bước một, không thể chỉ vì cái trước mắt, không được nóng lòng gấp gáp, chỉ có gốc rễ ổn định thì mới có tương lai.
Ngược lại ông nội Cố rất ủng hộ cô, đối với ông nội Cố thì trong cuộc đời hữu hạn này có thể bồi dưỡng được hai thiên tài ưu tú là niềm kiêu hãnh của ông.
La Bối tính toán lại bây giờ mỗi tháng thu nhập của cô gần 40 vạn, từ mười vạn đến hơn ba mươi vạn, cô mất gần ba năm thời gian.
Căn hộ đầu tiên của cô đã trang trí xong, dựa theo sở thích của cô, có đôi khi tâm trạng của cô buồn bực, sẽ một mình đến đây ngủ một buổi tối, ngày hôm sau lại tràn ngập sức sống.
***
Cố Khiêm Ngôn và La Bối có thực hiện các biện pháp tránh thai, năm đầu kết hôn có thể nghiêm túc thực hiện tránh thai, nên cũng không gì ngoài ý muốn xảy ra, chờ đến năm thứ hai, trong lòng hai người cũng hiểu rõ nên thả lỏng hơn, năm lần thì có một hai lần là không thực hiện tránh thai.
Không đến ba tháng, La Bối nhạy cảm phát hiện cơ thể có thay đổi, tuy kỳ kinh của cô chưa tới.
Cô phát hiện nhiệt độ cơ thể của mình cao hơn, buổi tối ngủ cùng Cố Khiêm Ngôn, nửa đêm cô sẽ vì nóng mà tỉnh dậy, cũng thỉnh thoảng bị ra huyết(*), hơn nữa cô có trực giác của phụ nữ, mua que thử thai về thử, bởi vì chưa tới kỳ kinh nên vạch thứ hai màu sắc rất nhạt, gọi là "báo trước" bởi vì chỉ có mẹ ruột mới có thể phát hiện ra sự thay đổi màu sắc từng ngày.
(*): Khi trứng được thụ tinh cấy sâu hơn vào niêm mạc tử cung dày, sẽ xuất hiện tình trạng chảy máu âm đ*o.
Trên thực tế, khoảng 25 – 30% phụ nữ mang thai bị chảy máu trong vài ngày đầu của thai kỳ.
Nhiều người dễ nhầm lẫn chảy máu do thụ thai với chảy máu kinh nguyệt.
Bạn hãy để ý màu sắc và lượng máu.
Chảy máu do mang bầu thường ít, máu có màu nâu và hồng nhạt chứ không phải đỏ sậm hay đỏ tươi.
Buổi sáng mỗi ngày La Bối đều test thử, nhìn màu sắc dần dần biến thành màu hồng nhạt, đến chu kỳ kinh nguyệt, nhưng dì cả không xuất hiện, La Bối lập tức lái xe đi bệnh viện xét nghiệm máu.
Lúc nhận được kết quả, tuy cô đã sớm đoán trước, nhưng nghĩ đến trong bụng thật sự có một sinh mệnh bé nhỏ thì cô vẫn không nén được kích động.
Chuyện thứ nhất cô làm là cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Khiêm Ngôn rồi nói cho bà nội và ông nội Cố, còn ba mẹ Cố đang ở nước ngoài vì lí do lệch múi giờ nên không đọc được tin tức tốt này trước tiên.
Vốn dĩ ông nội Cố nhàn nhã xem TV, nhận được điện thoại của La Bối thì một lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, cuối cùng nói: "Cháu chú ý giữ gìn thân thể, không thể quá mệt mỏi, ba tháng đầu rất quan trọng."
Đừng nghe giọng nói của ông bình tĩnh như vậy thật ra sau khi treo điện thoại, ông lão khỏe mạnh này lập tức đứng lên xoay hai vòng, vẻ mặt mừng như điên.
Nếu nói ông không thèm để ý cháu trai cháu dâu không sinh con là không có khả năng, ông không suy nghĩ thoáng được như ba mẹ Cố, nhưng ông cũng biết, chuyện này có gấp cũng không được, chủ yếu vẫn phải xem vợ chồng son kia tính toán thế nào, ông là ông nội đâu thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm bụng cháu dâu, vậy cũng không thích hợp.
Cố Khiêm Ngôn đang mở họp, hơn nữa cuộc họp này diễn ra hai ba tiếng đồng hồ, tất nhiên anh không có thời gian xem di động, vậy nên cuối cùng người ba ruột thịt lại không phải người đầu tiên biết đến sự tồn tại của bé con.
La Bối nhìn thai phụ bụng to đi lại trong bệnh viện, đột nhiên cảm thấy bản thân cực kỳ tuyệt vời!
Cô sắp được làm mẹ rồi!
Tuy người ta nói một năm này còn phải vượt qua không biết bao nhiêu chướng ngại vật, rồi bao nhiêu khó khăn đau khổ......!Nhưng bây giờ đó không phải chuyện cô cần quan tâm!
Nói đến cũng khéo, hôm nay là Ngày của mẹ, có phải cô nên mua cho chính bản thân mình một lễ vật không, rốt cuộc cô sắp trở thành một người mẹ vĩ đại rồi.
Nghĩ đến đây, La Bối nhanh chóng quyết định đi cửa hàng 4S, thật ra cô không có nhiều hứng thú đối với xe ô tô, cảm thấy chỉ cần đi được là được, cho nên mặc dù gả cho Cố Khiêm Ngôn, mặc dù gara của Cố gia có vài chiếc xe, nhưng cô vẫn có thói quen đi chiếc xe mười mấy vạn phổ thông của mình.
Nhưng hôm nay cô muốn tự mua cho mình một chiếc xe xem như lễ vật, vốn dĩ cô còn nghĩ chỉ cần mình thích thì dù chiếc xe đó có đến một trăm vạn, cô cũng sẽ cắn răng mà mua.
Nhưng đến lúc đi vào cửa hàng 4S, hai chân của cô lại không hề do dự mà đi đến nơi bán xe phổ thông.
La Bối thở dài một hơi, quả nhiên cô vẫn là cô trước đây, cảm thấy không cần mua xe đắt tiền chỉ cần ngồi thoải mái là được, bảo cô bỏ gần một trăm vạn đi mua một chiếc xe, có đánh chết cô cũng không muốn.
Sau khi Cố Khiêm Ngôn họp xong mới đọc được tin nhắn của La Bối, trong văn phòng truyền ra tiếng cười to, trợ lý và thư kí quay qua nhìn nhau, không biết boss nhà mình bị làm sao......
Anh cố gắng bình tĩnh lại, sau đó lại đọc tin nhắn cô nhắn cho một giờ trước: "Em đi mua xe, mua lễ vật tặng mình Ngày của mẹ! Mua xe xịn! Em quyết định phải mua xe một trăm vạn!"
Cố Khiêm Ngôn vừa chuẩn bị trả lời cô, ngay sau đó lại nhận được tin nhắn của cô, "......!Khụ khụ, em mua xe rồi, mua một cái Volkswagen Tiguan L(*) bình thường thôi......!Em phát hiện mình không thể nhẫn tâm bỏ ra một trăm vạn mua xe được, như vậy chắc đêm nay em không ngủ được mất."
(*): giá tầm tỷ 6 VND.
Anh suy nghĩ rồi kiên nhẫn mà trả lời: "Volkswagen Tiguan L không tồi, tương đối có lời, bà Cố đúng là biết chi tiêu, biết quản lý tài sản, phải được khen thưởng, tặng em bao lì xì hai trăm tệ."
La Bối nhận bao lì xì, "Nhưng em vẫn đau lòng, em mua chiếc xe này cũng tốn hơn 30 vạn tệ đó, rõ ràng xe của em còn đi được mà, sao lại đi mua xe mới làm gì không biết."
"Không sao, coi nó là động lực để kiếm tiền." Cố Khiêm Ngôn đáp lại, "Em nghĩ lại xem có phải bây giờ càng muốn nỗ lực kiếm tiền không?"
"Hình như là vậy......"
"Vậy là đúng rồi.
Cho nên em mua cái xe này thực sự có lời, nhưng mà Bối tổng, em có thể đi xe mới đến đón anh được không? Để anh sờ thử xe mới của em rồi hai vợ chồng mình cùng nhau về nhà."
***
La Bối mang thai cũng không quá vất vả, cô vẫn luôn cảm thấy do bé con của cô thương cô, mấy tháng đầu không có phản ứng nôn nghén, ăn uống cũng vẫn giống trước khi mang thai, không có gì khác nhau, có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ, còn rất có tinh thần, mỗi ngày đi làm cũng không cảm thấy vất vả, mỗi một lần kiểm tra thai sản đều bình thường.
Tất nhiên làm La Bối vui nhất là từ khi mang thai bé con, lợi nhuận cô kiếm được tăng gấp bội, không có dấu hiệu báo trước, ngay cả ông nội Cố cũng cảm thấy thần kỳ.
La Bối lén lút nói với Cố Khiêm Ngôn, "Em có mệnh phú quý trời sinh, bé con có thể cũng vậy, nên bây giờ mới thành mệnh phú quý nhân gấp đôi."
Nếu là trước đây thì Cố Khiêm Ngôn không tin mấy cái này, nhưng trên người La Bối có rất nhiều chuyện hình như chỉ có thể dùng vận mệnh tốt thì mới có thể giải thích được, lúc này nghe xong anh cũng bán tín bán nghi, "Không thể nào?"
"Em cảm thấy vậy, từ sau khi mang thai, vận khí của em càng tốt hơn trước kia, kinh doanh cũng tốt hơn, mà em cũng chưa làm thêm cái gì......" Vẻ mặt La Bối khẳng định, "Nhưng em cũng không cần cái gì mà mệnh phú quý, em chỉ cần bé con được khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành là được."
La Bối phát hiện bé con của cô đặc biệt tri kỷ, cô không có phản ứng nôn nghén, cũng không mất ngủ, đến khi sinh cũng rất thuận lợi, bởi vì thời gian rất nhanh nên La Bối cũng không phải chịu khổ nhiều, ngay cả bác sĩ cũng nói sinh quá nhanh.
Bé con không nặng lắm, sáu cân ba(*), vừa sinh ra đã có mắt hai mí, tóc máu rất rậm, lúc nhắm mắt lại đặc biệt đáng yêu.
(*): chia đôi nên tầm hơn 3 cân thôi.
Mẹ Cố còn kích động hơn La Bối, bà mua rất nhiều quần áo cho bé con, kể cả mỗi giờ thay một bộ cũng đủ dùng.
Ba Cố cảm thấy không thể thua người vợ tâm cơ của mình, bất kể đồ dùng của trẻ con dù có dùng hay không dùng thì ông đều mua, cuối cùng phòng của bé cũng không thể để hết.
Trong phòng ở một huyện nhỏ, Phương Cảnh Châu năm nay đã mười tuổi.
Bé ngồi bên bàn học, lưng ngồi rất thẳng, đang nghiêm túc viết nhật ký.
Dù bé còn nhỏ, nhưng viết chữ rất đẹp, lại nắn nót, bé mặc áo ngủ, nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi viết: "Hôm nay trên thế giới này một cô bé đáng hơn yêu hơn cả Bối Bối ra đời.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...