Cố Cẩm Nguyên không ngờ mình nóng vội lại đụng phải Nhị hoàng tử.
Trong mắt của nàng, vị Nhị hoàng tử này là con trai của Hàn Thục phi và là vị hôn phu Cố Lan Phức, cho dù là Hàn Thục phi hay Cố Lan Phức, đều là kẻ thù của nàng đều là người sẽ cầm dao đâm sau lưng nàng.
Đặc biệt là hiện tại, chất nữ Hàn Uyển Như của Hàn Thục phi bị hủy đi trong sạch, Hàn Thục phi hận chết mình, vị Nhị hoàng tử này, nàng vừa thấy liền là họ hàng kẻ địch rồi.
Nàng lại đụng phải hắn, hơn nữa, vừa rồi cách một lớp vải vóc còn đụng phải nơi thẹn thùng như vậy.
Cố Cẩm Nguyên cắn môi, trên mắt hồng giống như ánh nắng chiều, trong lúc này nhất thời không biết nói cái gì.
Nhị hoàng tử nhìn Cố Cẩm Nguyên, thấy lông mi đen của nàng khẽ run, môi tinh xảo lại ánh lên sắc hồng đào hiếm thấy, cổ trắng ngần lộ ra màu đỏ mềm mịn động lòng người, mỗi sợi tóc mỗi tấc da thịt đều động lòng người.
Huống hồ, hơi thở của nàng còn lưu lại ở trên lồng ngực mình, thậm chí hắn còn nhớ rõ cảm giác cánh tay mình chậm qua tròn tròn mềm mại, đây tất cả đều làm cho huyết mạch người ta sôi sục.
Trái tim hắn đập thình thịch, hơi nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Cố Cẩm Nguyên: “Cô nương, ngươi sao vậy?”
Cố Cẩm Nguyên cũng là bất đắc dĩ.
Làm một cô nương gia, bình thường có thể cơ trí thế nào thì cơ trí thế ấy nhưng bây giờ không phải là lúc, bây giờ trong bụng nàng giống như có một khối băng, mơ hồ có chút đau, vừa cảm thấy hai chân bủn rủn vô lúc, một khắc sau không thể nói trước liền tuôn ra như suối.
Loại hoàn cảnh này, bảo nàng bình tĩnh đi đối phó với một nam nhân xa lạ, nàng thật sự là không có lòng dạ.
Nàng đành phải cúi đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Thần nữ thất lễ, không ngờ lại đựng phải Điện hạ, thần nữ có chút chuyện, đi trước, xin lỗi không tiếp được.”
Về phần Nhị hoàng tử nghĩ thế nào, có tức giận hay không, mặc kệ nó, nàng chẳng quan tâm!
Nhưng ai ngờ Nhị hoàng tử nhìn nàng như vậy, lại càng thêm nghi ngờ, tiến lên phía trước nói: “Cố cô nương từ từ đã, ta còn muốn hỏi cô nương một chút.”
Cố Cẩm Nguyên đành phải dừng bước: “Điện hạ mời nói.”
Nhị hoàng tử nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng, không biết tại sao, hôm nay quần áo của nàng lại không đủ rộng, hơi ôm sát dáng người của nàng, vì vậy liền làm nổi bật lên vòng eo nhỏ bên trong, giống như chỉ lớn bằng một vòng tay của nam tử.
Mà trên eo nhỏ kia, chỗ đẫy đà hô lên, đường cong mềm mại động lòng người, hai chân bên dưới càng thêm thon dài uyển chuyển, một cô nương như vậy, cho dù là ai nhìn thấy, cũng khó thoát khỏi sinh ra vài phần mơ mộng.
Trong phút chốc Nhị hoàng tử liền nhớ tới những lời mẫu phi hắn đã nói kia, nói nàng tâm cơ thế nào, nói nàng hại Uyển Như thế nào.
Tất nhiên là hắn cũng đau lòng cho Uyển Như, cũng tin tưởng lời mẫu phi hắn, nhưng…
Hắn cảm thấy,
//