Cố Cẩm Nguyên im lặng đi theo Cố Lan Phức trở về chỗ ở của nàng ta, dọc theo đường đi, lầu các đình viện xoay chuyển liên hồi, điêu khắc tráng lệ, thoáng chốc lại giống như phủ một màu xanh biếc, phong cảnh hấp dẫn lòng người.
Suy nghĩ của Cố Cẩm Nguyên lại không ở phong cảnh của những đình viện nơi này --- phong cảnh đẹp, có quan hệ gì với nàng đâu?
Nàng nghĩ đến Cố Lan Phức ở bên cạnh.
Năm đó nàng đi theo bên cạnh sư phụ học thuật xem tướng, lúc xuất sư đã từng xem qua người khác, không có mấy người có thể trốn được ánh mắt của nàng, nhưng vị Cố Lan Phức này, nàng không thể nào nhìn thấy được.
Nàng thậm chí cảm thấy được, lúc Cố Lan Phức nhìn nàng giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Nàng ta từng gặp mình sao?
Ngay cả Hồ Chỉ Vân cũng không ghét bỏ nàng mãnh liệt như vậy, không phải sao?
Cố Cẩm Nguyên nghĩ như vậy, chỉ thấy Cố Lan Phức đột nhiên ngừng lại.
Cố Lan Phức nhìn nàng cười: “Tỷ tỷ, tỷ biết hồ này tên gì không?”
Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, các nàng đang đứng ở bên cạnh hồ Thanh Thạch, bên hồ có hoa đào nở tươi đẹp sáng rực, nhiều bông hoa đào đang soi mình trong nước hồ xanh, nhẹ nhàng bay bay theo dòng nước.
Nàng cười, cưới đến dịu dàng mềm mại, nàng khẽ lắc đầu: “Muội muội nói đùa, ta mới đến phủ này, sao có thể biết hồ này tên gì?”
Cố Lan Phức nhìn chằm chằm Cố Cẩm Nguyên, xác nhận nàng không nói dối.
Cũng thấy nàng cười, đúng như đời trước, thoạt nhìn là một cô nương điềm đạm, không có tâm tư gì, nhưng ai biết, nàng cứ yên lặng mặc cho mình và mẫu thân định đoạt như vậy, gả cho Nhị hoàng tử, trở thành Nhị hoàng tử phi, lại cười lịch sự nhã nhặn dịu dàng như vậy, nhìn nàng ta bị Thái tử lạnh nhạt, nhìn nàng ta trở thành quả phụ, nhìn mình quỳ gối trước mặt nàng, kêu nàng là Hoàng hậu!
Người này, đời trước rõ ràng không có làm qua một chuyện xấu gì, nhưng Cố Lan Phức cảm thấy, nàng mới là người ác nhất thế giới này.
Cố Lan Phức nhớ đến nỗi đau khắc tốt ghi tâm ở trong mộng, cười nhìn Cố Cẩm Nguyên: “Tỷ tỷ, hồ này gọi là Song Nguyệt hồ, đến lúc trăng tròn, trong hồ có thể thấy hai trăng đấy.”
Cố Cẩm Nguyên có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy sao.”
Cố Lan Phức thử dò xét, thấy nàng quả thật là không biết gì, ít nhất không giống người biết mọi chuyện xảy ra ở đời trước.
Rất tốt.
Ánh mắt nàng ta khẽ nhìn về phía bên cạnh, bên cạnh chính là hoa đào, bình thường hoa đào này thường mềm mịn tươi sáng: “Đối diện nơi này chính là Lung nguyệt cư của ta, tỷ tỷ đi theo ta.”
Cố Cẩm Nguyên gật đầu, theo nàng ta sắp xếp mà đi.
Vừa vào Lung Nguyệt cư, chỉ thấy ma ma và nha hoàn vội vàng đến đón, những người kia đều là người của Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức: “Tỷ tỷ vừa mới tới, ma ma nha hoàn có thể tùy ý chọn lựa.”
Dĩ nhiên Cố Cẩm Nguyên không thể thực sự chọn người, cười nói: “Trước đây ta ở Lũng Tây đều sống một mình, có khi nào phải dùng tới nha hoàn, đến đây nếu muốn làm chỉ sợ sẽ làm hỏng quy củ trong phủ, mà ta lại không hiểu, tất cả đều theo an bài của muội muội là được.”
Cố Lan Phức nghe vậy liền nói: “Hai nha hoàn này đều rất lanh lợi, trước hầu hạ tỷ tỷ đi.”
Nói xong, chỉ hai nha hoàn, Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, đều là mười hai mười ba tuổi, khúm núm, vừa nhìn liền biết không thể làm chuyện lớn gì, nhưng nàng cũng không nói
//