Cố Cẩm Nguyên chú ý đến Cố Lan Phức trước, loại chú ý này thậm chí còn trước những cái khác.
Nhìn đầu tiên, nếu hỏi Cố Cẩm Nguyên thấy muội muội cùng cha khác mẹ của nàng như thế nào, nàng không biết, nhưng nàng lại cảm nhận được, muội muội này không phải nữ tử tầm thường, trong ánh mắt của nàng ta cất giấu cái gì đó mà nàng không hiểu.
Trong lòng Cố Cẩm Nguyên nổi lên gợn sóng, đối với nhìn không hiểu, nàng lựa chọn không nhìn tới.
Nàng cúi đầu hạ thấp mắt, yên tĩnh giữ bổn phận đi lên trước, bái kiến vị kế mẫu này.
Kế mẫu nàng tên là Hồ Chỉ Vân, là đích nữ của Hồ đại tướng quân, năm đó cũng được cho là bạn tốt của mẫu thân Lục Thanh Tụ của Cố Cẩm Nguyên. Hồ Chỉ Vân này quan sát nữ nhi của Lục Thanh Tụ để lại, nhìn cẩn thận, càng nhìn càng có chút chua chua.
Năm đó Lục Thanh Tụ là người thùy mị có một không hai ở kinh thành, người người đều nói tướng mạo của bà hiếm thấy, bà lại còn có ngoại tổ mẫu là Trưởng công chúa, trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng không ngừng vang xa ở trong kinh thành, bằng không cũng không thể sớm đã có đính ước hôn sự với Ninh Quốc Công phủ rồi.
Sau đó Lục gia rơi đài, Lục Thanh Tụ lưu lạc đến tình trạng kia, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người khổ sở, lại không biết có bao nhiêu người thầm chế nhạo trong lòng. Dĩ nhiên Hồ Chỉ Vân thuộc về nhóm người vui vẻ đó, bà ta thích nhìn người hảo hữu ngày xưa áp trên đầu mình rơi vào kết cục kia, thậm chí bà ta còn viết thư cho Lục Thanh Tụ, an ủi Lục Thanh Tụ, hỏi Lục Thanh Tụ hoàn cảnh hiện tại, từ những hàng chữ kia có thể biết được Lục Thanh Tụ đau khổ như thế nào, sau đó mình mới thoải mái thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, bà ta đoạt đi nam nhân của Lục Thanh Tụ, vào cửa lớn Ninh Quốc Công phủ, lại làm tới phu nhân Ninh Quốc Công đại phú đại quý.
Mỗi lần ba ta nhớ tới Lục Thanh Tụ ngày xưa, chỉ có thể nâng chén trà lên, khẽ thổi hơi nóng, sau đó cảm thán một tiếng, hồng nhan bạc mệnh, năm đó Thanh Tụ phong quang thế nào, hôm nay còn không phải chôn xương nơi đất khách.
Hôm nay Hồ Chỉ Vân, ngồi ở giữa giường nhỏ ngọc san hô tím, dựa vào gối lông chồn nhung thoải mái đắt tiền, một đám tôi tớ đứng hầu, triệu kiến nữ nhi của Lục Thanh Tụ.
Nữ nhi của Lục Thanh Tụ ngày xưa xinh đẹp cao ngạo, lớn lên ở nói cằn cỗi hẻo lánh Lũng Tây, không biết bị chà đạp thành bộ dạng gì.
Đây là suy nghĩ của bà ta trước khi nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên.
Khi nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, ánh mắt của bà ta híp lại, bà ta quan sát Cố Cẩm Nguyên, cẩn thận nhìn chằm chằm từng sợi tóc từng chỗ da thịt cuả nàng, lại phát hiện ngũ quan của nàng thật sự quá tốt, mày ngài mắt phượng, mắt hạnh má đào, hai mắt dịu dàng, dáng người yểu điệu, có thể được có là khuynh quốc khuynh thành rồi.
Hồ Chỉ Vân cắn răng, cười lạnh một tiếng, sắc mặt không đổi: “Ngươi tên la Cố Cẩm Nguyên đúng không?”
Cố Cẩm Nguyên: “Dạ.”
Hồ Chỉ Vân cười: “Tên rất hay, đây là do mẫu thân ngươi đặt sao? Lúc trẻ mẫu thân của ngươi có rất tài văn chương, đặt tên cho ngươi cũng hay.”
Cố Cẩm Nguyên dịu dàng nói: “Là phụ thân đặt cho.”
Hồ Chỉ Vân cười có chút cứng ngắc: “Lại là phụ thân ngươi cho, rất tốt.”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, không nói gì nữa.
Rốt cuộc Hồ Chỉ Vân cũng phải làm bộ dạng của đương gia chủ mẫu, lại hỏi Cố Cẩm Nguyên đi đường tới có cực khổ không, còn nói chỗ ở đã chuẩn bị cho nàng.
“Vốn tưởng ngươi phải mấy ngày nữa mới tới kinh thành, ai ngờ lại đến sớm như vậy, gần đây ta thật sự quá bận rộn nên chưa kịp chuẩn bị chỗ ở cho ngươi, như vậy đi, mấy ngày nay ngươi ở Lông Nguyệt Cư cùng với Lan Phức, được không?”
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, cúi đầu cung kính nói: “Vậy liền nghe theo phu nhân.”
Hồ Chỉ Vân cười nói: “Lan Phức, con mang theo Cẩm Nguyên đi xuống thu xếp đi. Đợi buổi chiều phụ thân con hạ triều, lại dẫn Cẩm Nguyên tới đây gặp mặt phụ thân con một chút.”
Cố Lan Phức nghe vậy liền gật đầu: “Vâng, mẫu thân.”
******
Cố Cẩm Nguyên rời đi cùng Cố Lan Phức, đến lúc này Cố Cẩm Nguyên mới cẩn thận không để lại dấu vết quan sát Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức bằng tuổi với nàng, y phục lộng lẫy, lớn lên cũng không tệ, chẳng qua Cố Cẩm Nguyên vẫn có loại cảm giác hoảng hốt như trước, Cố Lan Phức này có lòng, trong lòng nàng ta cất giấu chuyện mà nàng không để đoán được.
Cố Cẩm Nguyên mặt không đổi sắc, tròng mắt hơi buông lỏng, an tĩnh đi theo sát Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức cũng không nhịn được, lần nữa liếc mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên.
Nàng ta nhìn Cố Cẩm Nguyên trước mắt, cũng nhớ tới chuyện vài ngày trước.
Nàng ta là đích nữ của Ninh Quốc Công phủ, từ nhỏ đã được cưng yêu chiều chuộng, tướng mạo của nàng ta tốt, tài văn chương cao, người người tán dương, Ninh Quốc Công phủ chịu hoàng ân, phụ thân mình từng là thư đồng của đương kim thánh thượng, dĩ nhiên là càng thêm được ân sủng.
Trong cung, Đại hoàng tử chết non từ sớm, cho nên theo thứ tự từ trên xuống là Nhị hoàng tử, nàng ta vốn
//