Khi Lưu Đức Trụ đã nói chính mình xuyên qua đến trong ngục giam số 18, hơn nữa đã gặp được Lý Thúc Đồng.
Những lời này nghe vào lỗ tai mọi người giống như là: Ta đã chơi trò chơi này, hơn nữa đã tìm được Cam Vũ duy nhất trong trò chơi này, còn đạt được chức nghiệp ẩn giấu lợi hại nhất trong trò chơi này.
Chỉ trong nháy mắt, Lưu Đức Trụ liền biến thành thần thánh trong lòng tụi bạn.
Khánh Trần nhìn mọi người phản ứng thì yên lặng không nói gì.
Bởi vì những việc này cũng không liên quan gì đến hắn cho nên cũn không cần vạch trần đối phương.
Chỉ nghe các bạn học hỏi: "Lý Thúc Đồng có hình dáng ra sao?"
Lưu Đức Trụ nghĩ nghĩ trả lời: "Hắn ở trong ngục giam tương đối đặc biệt.
Những người khác đều mặc tù phục nhưng chỉ một mình hắn là mặc một bộ công phục như loại luyện Thái Cực quyền.
Tớ đoán có lẽ hắn là trưởng giám ngục.
Bên cạnh hắn, còn có 2 người tùy tùng.
Trong đó một một người gầy gầy, lúc nào cũng cười tủm tỉm, một người khác thì tương đối cường tráng, ít nói ít cười."
"Vừa nghe giống như là ông chủ ha.." Bạn học cảm khái nói.
"Đúng thế," Lưu Đức Trụ nói: "Hắn còn nuôi một con mèo.
Con mèo này rất đặc biệt.
Hai bên lỗ tai của nó có lông mao dựng đứng, mới nhìn rất giống linh miêu."
Mọi người thấy Lưu Đức Trụ kể lại từng việc hết sức tỉ mỉ, thì dần dần đã tin những lời đối phương nói là sự thật.
Lúc này có người hỏi: "Vậy cậu ở nơi đó từ chỗ hắn mà đạt được phương pháp chuyển chức à?"
Bị Hà Tiểu Tiểu làm ảnh hưởng, không ít học sinh đều dùng thuật ngữ trò chơi để hình dung về thế giới bên trong.
Nhưng mà, lời này vừa nói ra thì Lưu Đức Trụ chỉ ậm ừ: "Muốn đạt được chuyển chức nào có dễ dàng như vậy.
Các cậu cũng nghe Hà Tiểu Tiểu nói rồi đấy: Lý Thúc Đồng không phải người bình thường.
Cho nên để được hắn tín nhiệm chắc chắn không dễ dàng."
Các bạn học nghe xong gật gật đầu, như vậy mới phù hợp lẽ thường chứ?
Mọi người đều nghĩ, Lưu Đức Trụ có thể đạt được cơ hội chuyển chức hay không cũng không nhất thiết.
"Nhưng là," Lưu Đức Trụ lập tức bổ sung nói: "NếuTớ đã xuyên đến ngục giam số 18, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hơn nữa, tớ đã nói chuyện với Lý Thúc Đồng!"
Mọi người càng hứng thú hơn: "Nói gì vậy?"
Lưu Đức Trụ tiếp tục qua loa lấy lệ: "Chỉ là trò chuyện vài câu thôi.."
Lúc này, chỉ có Khánh Trần là biết Lưu Đức Trụ nói với Lý Thúc Đồng cái gì: Cho ta nhiệm vụ chuyển chức.
Lại có bạn học hỏi: "Vậy cậu xuyên qua đến trong ngục giam số 18, là thành tù nhân à? Có nguy hiểm, khổ sở gì hay không?"
Lưu Đức Trụ nói: "Không có, tớ không giống các tù nhân khác."
Khánh Trần biết, những lời này đối phương nói đều là lời nói thật.
Lưu Đức Trụ đúng thật là không giống các tù nhân khác vì các tù nhân khác cũng không bị nhốt lại.
Nghe đến đó hắn xoay người trở về phòng học của mình.
Xem ra rất khó có thể thu được tin tức gì hữu ích từ Lưu Đức Trụ.
Mà đối phương hiện tại sở dĩ nói như vậy, đại khái cũng bởi vì chút tâm tư thích hư vinh của thiếu niên.
Có người kể rằng, khi các vị thần tạo ra con người.
Thuộc hạ lo lắng hỏi: Ngài cho nhân loại lòng hiếu kỳ, trí tuệ cùng dũng khí, bọn họ sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Vì thế vị thần nghĩ nghĩ trả lời: Vậy cho bọn họ thêm một ít hư vinh cùng ghen ghét.
Khánh Trần cảm thấy có tâm hư vinh chưa chắc là chuyện xấu.
Nhưng trong hoàn cảnh này, tiết lộ chính mình là người xuyên việt lại là một lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn.
Đặc biệt là công bố chính mình quen biết với nhân vật quan trọng nhất ở thế giới bên trong.
Ít nhất căn cứ theo công lược mà Hà Tiểu Tiểu cho mọi người xem thì Lý Thúc Đồng xác thật là nhân vật quan trọng như thế.
Bất quá, muốn từ Lý Thúc Đồng đạt được phương pháp siêu phàm thoát tục, cũng không thể dễ dàng như trong công lược được.
Khánh Trần cũng nỗ lực làm nhiều việc như vậy, bất quá cũng chỉ là tiếp cận mà thôi.
Trong khi các bạn học lại cực kỳ thảng thốt cùng ngưỡng mộ, Khánh Trần đã gặp thoáng qua những bạn học đang xem náo nhiệt.
Nhưng hắn không có ý định hưởng thụ loại vinh quang này.
Đối với hắn, ánh mắt người khác như thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
Hơn nữa, tổ chức thần bí e là sẽ lập đến kéo đến thôi.
Lần trước, tổ chức thần bí vẫn chưa xuất hiện, nhưng lần này nhất định sẽ đến.
Nhưng khi hắn đang đi ngược hướng trở về lớp học, bỗng nhìn thấy Nam Canh Thần cúi đầu rụt rè sợ hãi đi sau một nhóm bạn học.
"Nam Canh Thần," Khánh Trần gọi.
"A? Ai gọi tớ đấy?" Nam Canh Thần ngẩng đầu.
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần cả người đều uể oải cực kỳ.
"Cậu làm sao vậy?" Khánh Trần buồn bực nói: "Bị ai đánh sao?"
"Không có không có," Nam Canh Thần nhanh chóng cúi đầu lắc đầu: "Chỉ là tớ không ngủ ngon thôi."
Khánh Trần nhìn kỹ đối phương, không có chân tay bằng máy, cũng không có điểm nào dị thường, chỉ là tinh thần không được tốt lắm.
Hắn lôi kéo Nam Canh Thần trở lại trong phòng học thấp giọng hỏi: "Cậu xuyên qua đó bị người ta tra tấn à?"
"Xuyên qua? Cái gì xuyên qua?" Nam Canh Thần có chút mù mịt.
Khánh Trần trong lòng nhủ thầm, hắn có thể chắc chắn Nam Canh Thần nhất định đã xuyên qua.
Chỉ là Nam Canh Thần rốt cuộc ở thế giới bên trong đã trải qua chuyện gì, mới có thể từ một người lúc trước có bộ dáng khoe khoang thì đây lại biến thành bộ dạng ỉu xìu như vậy.
"Cậu sau khi xuyên qua đó đã làm gì? ," Khánh Trần nói thầm nói.
"Tớ không có xuyên qua! Ai nói tớ xuyên qua chứ?" Nam Canh Thần nói.
Đến đây, Khánh Trần thấy có hỏi cũng không có kết quả nên đành mặc kệ.
Mình cũng không biết đối phương xuyên qua đến nào, cũng không biết có thân phận gì thì dù có muốn giúp thì cũng không làm được.
Cho đến khi vào lớp học, Nam Canh Thần rốt cuộc mới nhỏ giọng nói một câu: "Hôm trước không phải tớ đã nói với cậu về diễn đàn người xuyên việt sao?"
"Ừ, đúng vậy cậu có nói," Khánh Trần gật đầu.
Nam Canh Thần không phải là người có lòng dạ thâm sâu.
Chuyện xuyên qua lớn như vậy cho nên không ai có thể cố nín trong lòng mà không thổ lộ với người nào cả.
Lại nghe Nam Canh Thần nói: "Có phải tớ từng nói với cậu là trong nhóm có người bán vớ lấy về từ thế giới bên trong không?"
"Ừ," Khánh Trần gật đầu.
"Vớ đó là giả," Nam Canh Thần nói: "Cậu đừng hỏi tớ làm sao mà biết được.
Dù sao kẻ đó cũng không phải người xuyên việt, vớ kia căn bản cũng không phải mang từ thế giới bên trong về."
"Ừ," Khánh Trần gật đầu.
Nam Canh Thần nói tiếp: "Tớ có phải đã nói với cậu có người xuyên việt nói là có thể giúp đỡ làm quen với các phú bà?"
"Ừ," Khánh Trần gật đầu.
"Người này lại thật sự là người xuyên việt."
Khánh Trần cực kỳ kính nể: "!"
Hắn vẻ mặt khiếp sợ nhìn Nam Canh Thần, nửa ngày nói không nên lời.
Theo lý mà nói, lúc trước lần đầu tiên khi hắn xuyên qua hắn cũng chưa khiếp sợ như vậy.
Cho nên, cái tình trạng uể oải này là do sau khi xuyên qua đã được người khác hỗ trợ gặp phú bà?
Nam Canh Thần nhịn không được nói hết tất cả, cũng ý thức được rằng mình nói quá nhiều, vì thế rất nhanh tóm lượt: "Tớ cũng chỉ nghe người trong diễn đàn nói thế thôi chứ tớ cũng không phải người xuyên việt."
"Ừ, tớ biết rồi," Khánh Trần gật đầu tán thành lời đối phương giảo biện.
Sau đó hai người đều lâm vào trầm mặc.
Khánh Trần đột nhiên hỏi: "..
Đưa tiền nhiều không?"
Nam Canh Thần sắc mặt thay đổi: "Tớ đã nói tớ không phải người xuyên việt."
Lúc này, chuông vào lớp vang lên.
Nhưng sự chú ý của học sinh cũng không đặt trên người thầy giáo, mà là nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên hành lang..
có 4 người mặc đồ đen.
Khánh Trần vội lẩn sau người Nam Canh Thần, yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ.
Có người mặc đồ đen đi vào phòng giáo vụ, còn có người đi về phía lớp học bên cạnh.
Các bạn học kinh ngạc xì xầm với nhau, đến cả thầy giáo toán học cũng không nhịn được đứng trên hành lang đánh giá.
Chỉ mình Khánh Trần không kinh ngạc, bởi vì hắn đã gặp qua những người này rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...