Lâm Tiểu Tiếu hỏi: "Nếu ngươi có thể kháng cự ác mộng, vì sao còn muốn tiến vào? Cố gắng chịu đựng năm phút không được phép ngủ thì ngươi tự nhiên là có thể thoát khỏi ác mộng triệu hoán."
"Ta cho rằng ngươi có chuyện muốn nói, cho nên mới đến," Khánh Trần nói: "Lần này muốn kiểm tra cái gì?"
"Từ hôm nay trở đi thì không phải khảo nghiệm nữa, mà là ông chủ muốn ta mang ngươi đi một đoạn đường," Lâm Tiểu Tiếu trả lời nói.
"Dẫn ta đi một đoạn đường?" Khánh Trần nghi hoặc: "Có ý gì?"
"Dùng ác mộng để ngươi thay đổi nhân tính, khiến ngươi trải qua một ít khổ sở," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Bất quá ngươi hiện tại có thể dễ dàng kháng cự ác mộng.
Kiểu này chắc về sau dùng ác mộng cũng vô dụng, có lẽ ông chủ sẽ tự mình mang ngươi đi."
Khánh Trần như suy tư điều gì.
Loại ác mộng này không giống như lần trước.
Ngược lại càng giống như giáo viên đang giảng giải bài học cho học trò.
Bất quá lúc này Lâm Tiểu Tiếu nói: "Đừng nghĩ nhiều, ông chủ hiện tại vẫn như cũ chỉ là thưởng thức ngươi mà thôi.
Sau này ngươi có thể thành đồ đề của ông chủ hay không, còn chưa biết được."
"Ngươi hâm mộ ta à," Khánh Trần nói.
"Hâm mộ," Lâm Tiểu Tiếu thản nhiên thừa nhận: "Không phải ai đều có thể trở thành đồ đệ của ông chủ, ít nhất ta cùng Diệp Vãn đều không được."
"Tại sao?" Khánh Trần khó hiểu.
"Bởi vì hai ta không qua nổi cửa thứ nhất," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Nhưng ông chủ cảm thấy, ngươi hẳn là có thể chịu đựng được."
"Chịu đựng?" Khánh Trần sửng sốt một chút.
Lâm Tiểu Tiếu cười thần bí: "Đó là một con đường trong kẽ chết tìm sự sống.
Mỗi một lần tham gia tôi luyện bản lĩnh thì phải đều trải qua một tuyệt cảnh để cảm nhận sự thống khổ."
"Tại sao lại là ta?"
"Bởi vì ông chủ nói ngươi có dũng khí chặt đứt đường lui mà tiến lên tìm đường sống.."
"Con đường thống khổ như vậy, Tại sao ngươi còn hâm mộ?" Khánh Trần hỏi.
"Bởi vì đó là một con đường tu hành, mà có thể có được tiềm lực vô hạn, nhưng ta và Diệp Vãn đã sớm đạt đến hạn mức cao nhất đã định rồi," Lâm Tiểu Tiếu hơi nghiêng người về phía trước nói: "Con đường kia tuy rằng thống khổ, nhưng ngươi phải hiểu được, trải qua quá thống khổ nhân sinh, mới có thể càng cao cấp hơn."
Khánh Trần lại không băn khoăn về vấn đề này, mà hỏi một nghi hoặc khác: "Lý Thúc Đồng tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ngươi hỏi làm gì?" Lâm Tiểu Tiếu kỳ quái nói.
"Không có việc gì, chỉ muốn biết một chút," Khánh Trần nói.
Hắn hỏi câu này là bởi vì: Khi hắn đi vào thế giới bên trong thì thời gian ở thế giới bên ngoài của hắn sẽ ngừng lại.
Như vậy nói cách khác, hắn sẽ so với người bình thường càng mau già hơn.
Không phải nói các chức năng trong cơ thể hắn mau già, mà là hắn đem sinh mệnh chia đều cho hai thế giới.
Đến lúc đó hắn cùng bạn đều ở lứa tuổi 40 tuổi, thì diện cùng các cơ quan trong cơ thể hắn cũng đã hơn 60 tuổi.
Cho nên hắn muốn biết, người có năng lực siêu phàm như Lý Thúc có thể giúp người khác kéo dài tuổi thọ hay không?
Lâm Tiểu Tiếu nhìn hắn một cái: "Ngươi đoán xem? Tuổi ông chủ không dễ đoán đâu."
Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: "40 tuổi?"
"Quá trẻ," Lâm Tiểu Tiếu nói.
"60 tuổi?"
"Không đúng."
"120 tuổi?"
"Dừng, dừng, dừng, đừng đoán nữa, nếu đoán nữa thì sẽ đem ông chủ đoán đi mất," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ông chủ năm nay 52 tuổi."
Khánh Trần lập tức chấn kinh, phải biết rằng bề ngoài thoạt nhìn Lý Thúc Đồng cũng không quá 35, 36 tuổi.
"Nhìn bộ dáng ngươi như thế này là chưa trải đời rồi.
Người như ông chủ nếu sống đến 100 tuổi cũng không có gì kỳ quái," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Chúng ta khi còn rất nhỏ đã đi theo ông chủ.
Nhiều năm như vậy ta cũng chưa thấy diện mạo ông chủ thay đổi gì."
"Các ngươi vì sao lại đi theo ngài ấy?" Khánh Trần hỏi.
"Không vì sao hết.
Ta và Diệp Vãn, còn có rất nhiều người, đều là cô nhi," Lâm Tiểu Tiếu nằm trên những hạt cát khô nóng, gối đầu trên tay nhìn lên không trung.
Sắc trời bỗng nhiên đen lại, không khí cũng không còn nóng như trước: "Ngươi sinh ra ở Khánh thị, cho nên sẽ không hiểu rõ cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu thảm thiết, trở thành cô nhi cũng là một việc hết sức bình thường."
"Có thể là cha mẹ đang đi trên đường thì gặp thành viên xã đoàn nên đã xảy ra tranh chấp.
Có thể là ngươi vừa mới nhận tiền lương thì bị người ta theo dõi.
Có thể là hóa chất trong nhà xưởng bị rò rỉ ô nhiễm.
Có thể là khi dùng thần kinh kết nối internet Giả Lập bị hacker tấn công.
Dù sao mọi người vì trăm ngàn lý do đều có thể dễ dàng kết thúc sinh mệnh."
"Sau đó ngươi không trả nổi thuế bất động sản, công ty bảo hiểm lại từ chối bồi thường, ngân hàng sẽ tịch thu nhà ngươi, tống cổ ngươi ra đường, không ai quản ngươi sống hay chết."
"Lúc ấy cuộc sống của ngươi đã u ám không ánh sáng.
Xã đoàn muốn bắt ngươi đi cho những kẻ buôn lậu ma túy thử độc.
Càng ác độc hơn là sau khi chúng ngược đãi ngươi còn quay video quảng cáo để bán kiếm tiền."
"Ngay thời khắc này, có người xuất hiện ở trước mặt ngươi nói 'theo ta đi, ta cho ngươi một cuộc sống mới '."
"Mặc kệ hắn là ai, ngươi cũng sẽ đi cùng hắn."
Khánh Trần lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Tiếu.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được, nguyên lai cuộc sống cực khổ của mình so với những gì đối phương trải qua thì không là gì.
"Ngài ấy vì sao nhận nuôi các ngươi?" Khánh Trần hiếu kỳ nói.
"Bởi vì chúng ta đều là người có thể dùng," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ngài ấy phải làm chính sự nhưng một mình ngài ấy thì không thể làm hết."
Khánh Trần sửng sốt một chút.
Cho đến giờ, hắn cũng không biết mục tiêu của tổ chức Kỵ Sĩ và tổ chức Át Bích là gì? Cũng không biết Át Bích muốn chống lại quái vật khổng lồ nào, là năm công ty lớn sao, hay là một tổ chức khác?
Nhưng Lý Thúc Đồng nhận nuôi Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn bọn họ, rõ ràng là có tâm tư muốn lợi dụng, nhưng Lâm Tiểu Tiếu bọn họ giống như cũng không hề để ý.
Nói tới đây, Lâm Tiểu Tiếu đứng dậy: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Ác mộng tan đi.
Khánh Trần như cũ nằm trên ván giường lạnh băng trong một phòng giam tăm tối.
Hiện giờ hắn đã gặp qua Lý Thúc Đồng thần bí khó lường.
Bản Canon trong tay hắn kia liệu có đủ để trao đổi với đối phương để lấy một cơ hội mở ra cánh cửa của thế giới mới?
Khánh Trần không xác định bản Canon có đủ quan trọng như thế không.
Hơn nữa, hắn cũng không có cách nào để giải thích làm sao có được bản Canon này.
Thôi, từ từ đã.
Chờ đợi và hy vọng, nhân loại sở hữu trí tuệ đều ở trong những từ này.
* * *
Đếm ngược 24: 00: 00.
Trong một góc nào đó của Ngục giam số 18.
"Có người không? Thả ta ra ngoài, vì sao lại nhốt ta ở chỗ này!" Có người dùng sức đập vào cánh cửa kim loại khàn giọng hò hét.
Đây là phòng giam của người xuyên việt tên là Lưu Đức Trụ ở Lạc Thành.
Phòng giam của hắn cùng những tù nhân khác không giống nhau.
Trong căn phòng này có một cái camera theo dõi đang gắt gao nhìn chằm chằm từng cử động của hắn.
Từ sau khi hắn tìm Lý Thúc Đồng đòi giao nhiệm vụ thì bị giam ở nơi góc khuất này, chưa từng được ai ngó ngàng tới.
Nơi này không có khái niệm thời gian, cũng nhìn không nhìn thấy khi nào mặt trời mọc, khi nào mặt trời lặn.
Lưu Đức Trụ chỉ có thể dựa những lần người máy vào đưa cơm để phán đoán thời gian bên ngoài bây giờ là mấy giờ rồi.
Âm thanh hắn gõ lên cánh cửa kim loại ngày cảng nhỏ đi, cho đến khi hắn không còn sức lực và giọng nói hắn khản đặc đến nổi không phát ra âm thanh nào nữa thì mới ngừng lại.
Trong ngục giam dường như chỉ còn lại một mình hắn.
Không ai đáp lại thỉnh cầu cũng không ai phản ứng với cơn phẫn nộ của hắn.
Lưu Đức Trụ nghĩ không ra.
Tại sao người khác xuyên vào thế giới bên trong đều trở thành thành viên xã đoàn tứ chi máy móc gì đó có thể hô mưa gọi gió, còn mình thì như thế nào đến nơi này lại biến thành bộ dạng như thế?
Hơn nữa, mình trước khi xuyên qua còn cùng các bạn học bốc phét, nói chính mình là người xuyên việt.
Chờ qua 24 giờ, trở về thế giới bên ngoài, thì mình nên nói với các bạn học thế nào?
Khi các bạn học hỏi, cậu ở thế giới bên trong có thân phận gì?
Thì mình nên trả lời như thế nào?
Nói mình ở thế giới bên trong ở trong một đơn vị hành chính, còn được phát cho một cái bát sắt, không cần làm gì, mỗi ngày đều có cơm ăn?
Nói chính mình đã chuyển chức thành công? Chuyển chức thành tù nhân?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...