Hỗn loạn qua đi, nhóm tù nhân chậm rãi đứng dậy.
Mười mấy tên cảnh ngục máy tiến vào quảng trường, chỉ huy nhóm nhóm tù nhân đem những đồ vật nghiêng ngã bừa bộn trên mặt đất một lần nữa dọn dẹp sạch sẽ.
Trong nhà ăn, Quách Hổ Thiền cách đó không xa ngồi xếp bằng trên mặt đất giống như một lão tăng đang nhập định.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn dưới đất đầy đạn cao su màu đen thì cảm khái nói: "Thần tiên đánh nhau phàm nhân tai ương.
Người đánh nhau thì đến đánh rắm còn không có, còn những tù nhân không đánh nhau thì bị xui xẻo.
Này, Quách Hổ Thiền, bên ngoài không phải đều đồn đãi ngươi là người từ bi, thường ngày hay làm việc thiện sao? Vậy những người này vì ngươi mà bị liên lụy thì tính thế nào?"
Quách Hổ Thiền mí mắt đều không nâng một chút nói: "Ngươi ở trong ngục giam cùng ta nói đến chuyện làm bị thương người vô tội? Nơi này từng người từng người một, không một ai là vô tội."
"Dối trá," Lâm Tiểu Tiếu bĩu môi.
"Hơn nữa, ta nhẫn mạnh một chút," Quách Hổ Thiền trợn mắt nhìn Lâm Tiểu Tiếu một chút: "Ta không phải hòa thượng, đừng dùng loại từ" từ bi "gì đó lên người ta."
Nói xong, hắn lại nhắm hai mắt lại nghiêm túc điều tức hô hấp.
Vừa rồi cùng Lý Thúc Đồng chiến đấu, hắn thoạt nhìn như không hề bị thương.
Nhưng hiện tại, lục phủ ngũ tạng của hắn đều thực sự hơi khó chịu, đau đớn như là bị lửa thiêu đốt.
Mọi người thấy hắn an tĩnh ngồi xếp bằng thì hề quản.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn Diệp Vãn đưa mắt ra hiệu.
Tức khắc, quanh người bọn họ có một tầng lực vô hình bỗng nhiên căng ra.
Khánh Trần vừa mới gặp qua loại năng lực này.
Khi cơn mưa đen trên mái vòm sắt thép trên cao bắn xuống, Những hạt mưa rơi xuống chỗ Diệp Vãn đều bị tầng lực này đánh văng ra.
Lâm Tiểu Tiếu thấy Khánh Trần có chút nghi hoặc, liền cười tủm tỉm giải thích nói: "Yên tâm nói chuyện, âm thanh không truyền ra được."
Lý Thúc Đồng ngồi ở bàn ăn đem đại miêu bên cạnh ôm vào trong lòng ngực, sau đó nhìn Khánh Trần nói: "Buổi sáng, ta thấy Lộ Quảng Nghĩa trong khi thực hiện nghi thức đón tù nhân mới đã thẩm vấn những tù nhân đó, là ngươi sai bảo phải không?"
"Là ta," Khánh Trần biết đối phương đã biết được quan hệ của mình và Khánh thị, cũng biết được Lộ Quảng Nghĩa sẽ nghe lệnh mình, cho nên cũng không cần giấu diếm.
"Tại sao muốn thẩm vấn bọn họ?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Muốn điều tra xem còn có thế lực nào cùng ta tranh đoạt vật cấm kỵ hay không," Khánh Trần nói dối, hắn nhất định phải tìm một lý do hợp lý để giải thích cho hành vi của mình.
Lý Thúc Đồng gật gật đầu: "Ta thích ngươi thẳng thắn thành khẩn như vậy.
Bất quá ta xem Lộ Quảng Nghĩa lần này cũng không có ngược đãi những tù nhân mới đó, cũng là ý của ngươi sao?"
"Đúng thế," Khánh Trần nói.
"Nhưng ta nhớ rõ lần lần đầu tiên ngươi tiến vào, cũng không có trợ giúp những tù nhân mới khác," Lý Thúc Đồng nói.
"Khả năng cho phép," Khánh Trần nói.
Lý Thúc Đồng cười cười, cũng không đánh giá gì nữa.
Nếu tự bản thân khó bảo toàn, thì Khánh Trần sẽ lẳng lặng nhìn những người khác dù sắp chết đi cũng không hỗ trợ, đây là nguyên tắc của hắn.
Cuộc sống của hắn trước giờ đều không phải thuận buồm xuôi gió, cho nên sớm đã học được tính ích kỷ.
Đây là vì cuộc sống dạy cho hắn phải như thế chứ không phải bản thân hắn chọn lựa.
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu bên cạnh bỗng nhiên nhìn Quách Hổ Thiền ngồi cách đó không xa..
Khánh Trần quay đầu, thì thấy Quách Hổ Thiền vẫn ngồi trên mặt đất nhắm mắt ngồi xếp bằng như cũ, nhưng hai tay thật dài hai bên lại rũ xuống bên người.
Chỉ thấy đối phương dùng ngón trỏ và ngón giữa đem toàn bộ thân thể nâng lên cách mặt đất một khoảng cách nhỏ.
Sau đó bốn ngón tay giống như đang trườn ra từng chút từng chút một tiến tới gần lực tràng của Diệp Vãn..
Rõ ràng là kẻ này ngồi ở chỗ đó không nghe thấy bên này nói chuyện, cho nên hiện tại muốn tiến lại gần nghe trộm một chút.
Hành động này làm cho Khánh Trần có chút dở khóc dở cười.
Một người thân cao hai mét, một đại hán cả người đầy đồ đằng tục tằng, một khắc trước còn uy mãnh vô cùng vung tay đánh nhau, ngay sau đó lại giả vờ ngồi xếp bằng điều trị hơi thở, thật ra là muốn nghe lén người khác nói chuyện.
Tương phản cũng quá lớn mà.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của mọi người.
Quách Hổ Thiền mặt không đổi sắc đem bốn ngón tay của mình trở về chỗ cũ, dường như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Một màn này chọc Lý Thúc Đồng cười đến vui vẻ: "Được rồi giải tán đi.
Hôm nay, tiếc là không chơi cờ được, đi đọc sách thôi."
Lâm Tiểu Tiếu trước khi đi, ngồi xổm Quách Hổ Thiền trước mặt cười nói: "Đánh thua thì thành thành thật thật ở lại đây.
Chúng ta thật ra cũng không muốn cùng Át Bích kết thù.
Ta biết các ngươi ở trên sa mạc hoang dã khổ cực cũng không dễ dàng gì, nhưng ngươi cũng đừng gây thêm phiền toái cho chúng ta được không?"
Quách Hổ Thiền nâng nâng mí mắt: "Ta cũng không có thua ngươi, ngươi đắc ý như vậy làm gì?"
Lâm Tiểu Tiếu nhướng nhướng chân mày: "Ngươi cho rằng ta không có biện pháp trị ngươi?"
Quách Hổ Thiền bình tĩnh nói: "Ngươi đụng đến một sợi tóc ta thử xem."
Lâm Tiểu Tiếu nhìn đỉnh đầu bóng loáng của đối phương: "?"
Đồn đại! Quả nhiên chỉ là đồn đại! Quách Hổ Thiền này cùng với những gì hắn nghe được hoàn toàn không giống nhau!
Khánh Trần không tiếp tục xem hai người này đấu võ mồm nữa, mà xoay người đi đến cửa sổ múc cơm, sau đó ăn ngấu nghiến.
Hắn ở thế giới bề ngoài nghèo đến không xu dính túi.
Khi xuyên qua trở về hai ngày liền thì cả hai ngày đều ăn lương khô.
Trong nhà thật ra cũng có gạo, có đồ ăn, nhưng không có thịt.
Hắn mua không nổi thịt.
Nơi này đồ ăn tuy rằng cũng giống như vậy, nhưng thịt tổng hợp thì tốt xấu gì thì cũng có vị thịt.
Khánh Trần trong lòng cảm thấy cảm khái.
Thức ăn ở cái nơi ngục giam này thế mà lại còn ngon hơn thức ăn ở thế giới bên ngoài của hắn.
Đang khi hắn vùi đầu ăn cơm, trong lúc vô tình ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện trong sô 210 cái camera trong ngục giam số 18 này, lại có một phần tư số lượng camera đều yên lặng chuyển hướng về phía hắn.
Dường như, vừa mới lúc nãy trong chớp nhoáng hắn đã tìm ra được góc chết của xạ kích, đã khiến cho người nào đó chú ý.
Nhưng hắn cũng không biết người đang theo dõi sau lưng là ai?
Lâm Tiểu Tiếu cùng Quách Hổ Thiền sau khi đấu khẩu xong, đứng dậy đem mâm đồ ăn của Khánh Trần gác qua một bên.
Sau đó, một lần nữa cầm một cái mâm đồ ăn đi đến cửa sổ vỗ vỗ, nói với người máy bên trong: "Ông chủ ra lệnh, về sau đổi thịt thật cho hắn, hắn muốn ăn bao nhiêu thì cho hắn bấy nhiêu."
Khánh Trần sửng sốt một chút: "Tại sao?"
Lâm Tiểu Tiếu cười thần bí: "Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi, việc này chưa chắc đã là chuyện tốt."
* * *
Ban đêm, Khánh Trần trở lại phòng giam.
Ngay khi hắn muốn đánh răng thì bỗng nhiên cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp, hắn lập tức nhận thấy được có điểm không thích hợp.
Bất quá lúc này đây, hắn cũng không có giống như lần trước trực tiếp ngã lăn dưới đất hôn mê, mà thật chậm rãi nghiêm túc súc miệng.
Sau đó, đợi cho hắn leo lên giường chọn tư thế thoải mái rồi mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ác mộng bắt đầu.
Trong mộng, Khánh Trần xuất hiện trên một sa mạc.
Trên cồn cát đối diện có hai người đang ngồi.
Trong thế giới ác mộng này, cát vàng đầy trời, thái dương chói chang.
Vài giây qua đi, Khánh Trần liền cảm giác môi mình bị khô khốc, nứt nẻ.
Ở phía đối diện, một trong 2 người nhìn hắn cầu xin: "Khánh Trần, ngươi đem nước trong ba lô cho chúng tôi uống một ngụm đi, nếu không cho thì chúng tôi sẽ chết."
Khánh Trần đem bọc hành lý sau lưng mở ra.
Quả nhiên, bên trong có một chai nước.
Hắn không nói gì hết.
Người Đối diện không nhẫn nại được nữa: "Chúng ta cũng không uống chùa của ngươi, ngươi cứ ra giá đi."
Lúc này, bên tai Khánh Trần bỗng nhiên có thanh âm hỏi: "Đối mặt với bạn đồng hành của ngươi sắp chết khát, ngươi sẽ ra giá như thế nào?"
Khánh Trần lạnh lùng nhìn người đối diện nói: "Ta trước hết để người bên cạnh ngươi nhìn ngươi chết khát, sau đó mới ra giá với hắn."
Tiếng nói vừa dứt, người đối diện biến thành Lâm Tiểu Tiếu, còn một người khác bỗng nhiên như bọt nước chậm rãi tiêu tan.
Lâm Tiểu Tiếu nghẹn giọng nói: "Ngươi vẫn là người?"
"Ta vốn dĩ đã biết đây là ác mộng do ngươi làm ra, đương nhiên sẽ không danang cho ngươi sự đồng cảm," Khánh Trần tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống.
"Thật là kỳ quái," Lâm Tiểu Tiếu ngồi đối diện nói: "Ngươi hiện tại sau khi chìm vào ác mộng trước sau vẫn có thể duy trì thanh tỉnh cùng ký ức, vậy ngươi hẳn là cũng có thể kháng cự ác mộng triệu hoán à?"
"Ừ, có thể," Khánh Trần ngắn gọn trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...