Mệnh Danh Thuật Của Đêm


Trong ngục giam không còn náo nhiệt như lúc trước.

Tất cả mọi người âm thầm cân nhắc hết thảy những chuyện mới phát sinh.
Chỉ có những tù nhân đã ở trong ngục giam số 18 được một khoảng thời gian, mới có thể biết được Lý Thúc Đồng ở chỗ này có địa vị như thế nào.
Cho nên mọi người đều thật sự nghĩ không, rốt cuộc là cái kẻ ngu ngốc nào mới có thể chạy đến trước mặt Lý Thúc Đồng nói lung tung rối loạn như vậy?
Cảnh ngục máy đều tiến đến vây quanh Lưu Đức Trụ.

Khi bọn chúng di chuyển thì xương cốt bằng kim loại trên thân thể của chúng phát ra những âm thanh khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lưu Đức Trụ nhìn thấy một trận tập kích này, đã quên mất tâm tư chính mình muốn đến ngục giam số 18 này làm cái gì.
Hắn hôm nay là một trong những người xuyên việt nhóm thứ 2.

Lần đầu tiên đi vào cái thế giới bên trong toàn mãnh thú bằng sắt này, vì thế lập tức liền bị những việc phát sinh trước mắt làm cho kinh sợ.
Trước mắt là cảnh ngục máy cùng máy bay không người lái chặn đường, chỉ trong mười mấy giây hắn đã bị khống chế, bị áp giải đến một khu vực không biết là nơi nào ở bên ngoài quảng trường.
"Ông chủ, Ngài có cảm thấy gần đây hình như có chút gì đó kì quái," Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên ghế suy tư: "Hôm trước thì có một tên vừa đến đã nổi điên, còn nói cái gì mà Lạc Thành Lạc Thành, nói mình chính là con vợ cả của môt tập đoàn tài chính lớn.

Hôm nay cũng tới một tên ngốc như vậy, còn tiến đến xin ngài cho nhận nhiệm vụ, là nhiệm vụ gì a?"
Khi nói chuyện, Lâm Tiểu Tiếu không tự chủ được liền muốn duỗi tay vuốt ve đại miêu trên bàn.

Nhưng không đợi hắn đưa tay tới, đại miêu đã lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

Hắn liền ngượng ngùng đem tay thu về.

Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ nói: "Đúng là có chút quái dị."
Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhiên nói: "Hả, tên tiểu tử Khánh Trần kia đâu, ngày hôm qua không phải rất hào hứng xuống ăn cơm sao, hôm nay như thế nào còn chưa thấy người?"
Lúc này, Khánh Trần vẫn như cũ đi qua hành lang.

Hắn không muốn quản chuyện của Lưu Đức Trụ cùng cảnh ngục máy, mà là trực tiếp lên lầu sáu, tìm được Lộ Quảng Nghĩa còn đang xếp hàng chờ đợi xuống lầu ăn cơm, thấp giọng ra lệnh nói: "Đợi lát nữa sau khi ăn xong, hãy cho người khống chế những tù nhân mới tra rõ thân phận cùng hoàn cảnh của từng người bên ngoài."
"Được," Lộ Quảng Nghĩa vội vàng đáp ứng.
Trong suy nghĩ của hắn, có lẽ ông chủ của mình muốn tìm hiểu xem trong đám tù nhân mới đến, có ai là người của thế lực khác cài vào để cướp đồ vật với bọn hắn không.
Mà mục đích thật sự của Khánh Trần lại là muốn tìm hiểu xem trong đám tù nhân mới này, có ai là người xuyên việt hay không.
Nếu thực sự có người xuyên việt, thì đối phương sẽ không có cách nào bị đặt thân phận bên ngoài được.
Có thể khai báo lai lịch thân phận rõ ràng, địa chỉ sinh sống thì chính là công dân ở đây.

Còn nếu tù nhân nào khai báo không rõ ràng thì đích xác là người xuyên việt
Nhưng mà, Khánh Trần lại có một điểm ngoài ý muốn.

Đó là, hắn từng nghĩ Nam Canh Thần sẽ xuyên vào ngục giam số 18, nhưng hiện tại kết quả lại không thấy tung tích hắn đâu.
Lúc này, Khánh Trần dường như nhớ ra việc gì, chần chừ một chút, sau đó nhìn Lộ Quảng Nghĩa nói: "Ta biết nghi thức nghênh đón tù nhân mới là lệ thường của các ngươi, nhưng cũng không cần xuống tay quá nặng, bọn họ đều không dễ dàng gì."
Lộ Quảng Nghĩa sửng sốt một chút đáp ứng nói: "Được."
Một hồi trò khôi hài qua đi, tất cả tù nhân đều từng người xếp hàng múc cơm.

Lộ Quảng Nghĩa làm theo chỉ thị của Khánh Trần, tính toán mang nhóm tù nhân mới đi vô phòng giam thẩm vấn.
Không lâu sau đó, hắn liền trở về báo cáo với Khánh Trần: "Ông chủ, đã thẩm vấn xong rồi."

Khánh Trần nghiêm túc nghe Lộ Quảng Nghĩa trình bày hoàn cảnh của từng tù nhân mới.

Sau khi xác nhận trong ngục giam hoàn toàn không còn người xuyên việt nào khác, Hắn mới nhanh chóng đi đến bàn ăn của Lý Thúc Đồng, rồi ngồi xuống đối diện "Hôm nay còn chơi cờ sao?"
"Không chơi được, mấy ngày tới cũng không chơi được," Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ nói: "Ta rất muốn chơi, nhưng sắp tới sẽ có một người khách sẽ đến."
"Khách à?" Khánh Trần nghi hoặc nói.
Lý Thúc Đồng cười cười: "Khách không mời mà đến."
Người mà có thể khiến Lý Thúc Đồng gọi là khách không mời mà đến, khẳng định cũng không phải người bình thường.
Khánh Trần tạm thời sẽ không để cho mình dính vào những việc mà mình không làm chủ được cho nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Hắn dường như không có việc gì nói: "Ta vừa mới thấy dưới lầu nháo loạn ầm ĩ, sao lại thế này?"
Chỉ thấy trên mặt Lý Thúc Đồng hiếm thấy xuất hiện thần sắc do dự: "Ta cũng không biết."
Khánh Trần dở khóc dở cười, người xuyên việt lại có thể khiến Lý Thúc Đồng cũng phát ngốc không hiểu tình huống gì nữa..
Đoán chưng dường như Lý Thúc Đồng cũng là lần đầu gặp được tình huống như thế này.
Giờ khắc này đây, chỉ có Khánh Trần biết, tên ngốc Lưu Đức Trụ này là sau khi xem Hà Tiểu Tiểu công lược nên thật sự xem Lý Thúc Đồng như trò chơi NPC!
Đếm ngược 37: 00: 02, phía cửa hợp kim phát ra những tiếng vang ầm ầm ầm, sau đó hướng về phía trước nâng lên.
Ngay khi cửa hợp kim hoàn toàn mở ra, lại thấy một hán tử đầu trọc lóc cao tầm hai mét đang bị mười mấy cảnh ngục máy áp giải vào.
Bọn cảnh ngục máy vây chung quanh hán tử, còn có 9 chiếc máy bay không người lái đang là là phía trên, phong tỏa một con đường nhỏ để tên hán tử đi vào.
Không chỉ có như thế, trong lúc người đó tiến vào, 6 đài quan sát bằng kim loại lốc xoáy trên mái vòm phía trên cũng dần dần chuyển động.
Đài kim loại lốc xoáy này chỉ chuyển động một góc có 90 độ, cũng không phải 360 độ.
Cho nên theo từng bước chân của tên tù nhân cường tráng này, khi một kim loại lốc xoáy đã ngoài phạm vi xạ kích thì sẽ có một đài quan sát kim loại xoắn ốc khác sẽ tiến đến giám sát.
Trước sau đều chặt chẽ tập trung vào đối phương.

Này vẫn là lần đầu tiên Khánh Trần thấy có người ban ngày mà bị đơn độc áp giải, cũng lần đầu thấy lực lượng cảnh vệ trong ngục giam số 18 huy động nhiều như thế.
Hơn 3000 tên tù nhân yên lặng quay đầu nhìn, không một ai nói chuyện.
Trong ngục giam vang âm thanh leng keng, leng keng.

Đó là tiếng xiềng xích từ hai chân của tên hán tử ma xát với mặt đất theo từng bước đi của hắn.
Cả người tên hán tử đầu trọc đều có làn da màu đồng cổ.

Trên mặt hắn, là dấu vết của bao nhiêu trăm sương gió lăn lộn.

Trên cánh tay lộ ra của hắn là hoa văn màu đen giống như là một đồ đằng, vừa hoa lệ lại vừa quỷ dị.
Trên người đối phương, không có bộ phận nào bằng máy.
Trước kia Khánh Trần cảm thấy Diệp Vãn đã cũng đủ cao lớn cường tráng rồi, nhưng nếu giờ so Diệp Vãn với tên tù nhân mới này thì vẫn kém một chút.
Đợi cho hán tử đầu trọc bị đưa vào ngục giam xong xuôi, các cảnh vệ máy bắt đầu dần dần hướng cửa kim loại rút lui, nhưng không hề có cởi bỏ xiềng xích ở chân của tù nhân.
Ngay sau khi cảnh vệ Máy rời đi, hán tử đầu trọc bình tĩnh cử động tay một chút, sau đó kéo một tên tù nhân bên cạnh hỏi: "Lý Thúc Đồng ở đâu?"
Tên tù nhân kia toàn thân có 7, 8 chỗ được cải tạo bằng máy móc thế nhưng ở trong tay hắn lại như món đồ chơi tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Tù phạm sợ hãi duỗi tay chỉ hướng nhà ăn bên này.

Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng ba người Lý Thúc Đồng, Khánh Trần, và Diệp Vãn.
Đại miêu ngày xưa vẫn luôn thích lười biếng, giờ đây đang ở trong ngực Lý Thúc Đồng thẳng lưng nhìn chằm chằm đại hán đầu trọc.
Khánh Trần cũng nhìn về phía Lý Thúc Đồng, Lý Thúc Đồng nhìn hắn cười cười: "Ta cũng không nghĩ tới vị khách nhân này lại trực tiếp như thế.

Hắn là Quách Hổ Thiền, ngươi hẳn là cũng nghe nói qua.

Lát nữa, ngươi cùng Diệp Vãn lùi ra sau một chút, đừng để bị thương."
Diệp Vãn nhìn Khánh Trần liếc mắt một cái, có thể khiến cho ông chủ nhà mình nhắc nhở đến việc nhỏ nhặt như thế, xem ra sự yêu thích của ông chủ mình đối với hắn đã vượt xa dự đoán của mình và Lâm Tiểu Tiếu.

Lúc này, Lộ Quảng Nghĩa vẫn luôn xen lẫn trong trong đám người, nhìn Quách Hổ Thiền đầu trọc lẩm bẩm nói: "Quách Hổ Thiền..

Hắn thế mà cũng vào được, khó trách ông chủ nói, đánh tên lạt ma phía nam." ***
"Ông chủ sau khi tiến vào cũng không tìm ra manh mối, mỗi ngày đều phải chơi cờ Lý Thúc Đồng, đọc sách, dường như người rảnh rổi không có nhiệm vụ gì.

Hóa ra là chờ Quách Hổ Thiền sau khi đi vào quậy cho nước đục.

Đến lúc đó chúng ta chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng..

vi diệu a!" Lộ Quảng Nghĩa tâm tư chợt hưng phấn.

Hiện tại Khánh Trần ở trong mắt hắn, quả thực chính là một người đa mưu túc chí còn có khả năng mưu tính xa đến ngàn dặm.
* * *
Chú thích của yellow rose: "Đánh tên lạt ma phía nam"
- Lạt ma là nhiều chuyện.

Câu nói trên xuất hiện ở những chương đầu.

Khi Khánh Trần lần đầu xuyên vào, Lộ Quảng Nghĩa đã tiếp cận và tự nhận là thủ hạ của Khánh Trần.

Lộ Quảng Nghĩa là một kẻ huyên thuyên, lắm lời cho nên khi hắn hỏi Khánh Trần là vào đây có chỉ thị gì không? Khánh Trần đã nói câu « đánh tên lạt ma phía nam ».

Vốn chỉ là lời nói đùa Khánh Trần chửi khéo hắn là kẻ lắm lời nhưng Lộ Quảng Nghĩa lại nghiêm túc nghĩ đó thật sự là một nhiệm vụ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui