Editor & Beta: Lan PHương.
Chu Việt quả nhiên cảm thấy mình bị mạo phạm, nụ cười nhạt đi một chút, nói với Chung Lệnh Nhi: “Các cậu đi dạo đi, lát nữa phía trước phòng đa phương tiện tầng ba của tòa nhà thực nghiệm có một buổi tụ họp lớp, cậu có thời gian thì đi qua một chuyến đi.
”
Anh nói xong, và ông đã đi ngay sau khi đặt tay của mình.
Chung Lệnh Nhi lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn theo Chu Việt rời đi, tiếp theo khuôn mặt tươi cười thu lại, nhìn về phía Đàm Kham.
Đàm Oanh dùng ánh mắt lạnh nhạt, cùng cô nhìn nhau.
Một lúc sau, anh nói, “Cô có cảm thấy mình đang phơi nắng?”
Chung Lệnh Nhi nhịn xuống, nói: “Tôi nhớ phía nam xây một hồ nhân tạo, nghe nói phong cảnh độc đáo, bác sĩ Đàm có muốn đi xem không?”
Đàm Kham lấy bộ dáng không thể không có, “Vậy đi thôi, dẫn đường.
”
Trải qua nửa ngày ở chung này, Chung Lệnh Nhi xem như có chút hiểu biết đối với người này, người này thích soi mói, vừa rồi một đường đi xuống, anh nhìn cái gì cũng là một bộ biểu tình “cái gì cũng không phải”.
Toàn thân cao thấp, phỏng chừng cũng chỉ có một nốt ruồi lông mày của anh còn có chút tình người.
Hồ nhân tạo cách phía trước không xa, hôm nay thời tiết rất tốt, Chung Lệnh Nhi cách một khoảng cách là có thể nhìn thấy trên mặt hồ một thước lấp lánh lấp lánh, vì thế dọc theo con đường mòn đi nhanh hai bước, nhanh chóng vòng qua một mảnh rừng nhỏ.
Khi đến hồ, cô vội vàng phanh lại và đâm vào một cặp vợ chồng phía trước.
Hai người kia tán tỉnh, kề vai sát cánh, mắt thấy liền quấn quýt lấy.
Cô đưa mắt nhìn, phát hiện chung quanh hồ này phần lớn là một ít tình nhân ra vào đôi, nhất là đôi tình nhân gần đó, quả thực là oanh oanh liệt liệt không coi ai ra gì.
Đàm Kham Lấy liếc mắt nhìn đôi tình nhân kia một cái, lại quay lại nhìn Chung Lệnh Nhi, thuận miệng chính là một câu trêu chọc: “Phong cảnh bên hồ này quả thật độc đáo, Chung tiểu thư phí tâm rồi.
”
Chung Lệnh Nhi làm cho anh nói ngượng ngùng, “… Tôi không biết đâu ra được.
Anh hỏi, “Điều đó có còn nhìn không?”
Chung Lệnh Nhi lắc đầu, “Đi một chút, tôi dẫn anh đi ngồi một chút trong đình phía trước.
”
Vì thế đi đến đình đá, bốn phía bao quanh hồ, bên trong đình cũng rất trống trải, có một cái bàn đá cẩm thạch.
Chung Lệnh Nhi thổi gió, cảm thấy cũng không tệ lắm, vì thế hỏi anh, “Thế nào? Ở đây tốt hơn nhiều, phải không?”
Đàm Kham lấy mũi hừ hừ hai tiếng, không mặn không nhạt cho có lệ cô.
Cảm thấy tiểu nữ cảnh sát làm việc không đáng tin cậy.
Chỉ cần một hồ nhân tạo bị phá vỡ, có gì để xem.
Chung Lệnh Nhi nhìn phản ứng này của anh, cảm thấy người này thật sự là khó có thể ở chung, giống như đại gia vậy.
Hai người ngồi trong đình thổi gió lạnh, trong điện thoại di động của Chung Lệnh Nhi không ngừng có tin nhắn bật ra, là tin tức, nói chính là vừa rồi Chu Việt nói cho cô biết, buổi họp lớp của tòa nhà thực nghiệm.
Chung Lệnh Nhi thu hồi điện thoại di động nói: “Bác sĩ Đàm, đi cùng tôi đi một chỗ?”
Đàm Kham chính là đặc biệt tới đây chống đỡ tràng diện cho cô, cho nên đi cùng cô ở đâu cũng không có dị nghị, anh đứng lên, hơi gật đầu, ý bảo cô dẫn đường.
Chung Lệnh Nhi nghĩ thầm, luôn luôn có thần thái như vậy, không biết còn tưởng rằng cô hầu hạ một tổ tông.
Tòa nhà thử nghiệm cũng nằm ở phía nam, gần hồ nhân tạo.
Trường học rất mạnh tay, lầu này không biết được xây dựng từ khi nào, Chung Lệnh Nhi cũng là ở trong nhóm xem các bạn cùng lớp thảo luận mới biết được.
Hai người dọc theo bờ hồ tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi tất cả đều là thanh âm tán tỉnh chửi bới, Chung Lệnh Nhi chính mình nghe được xấu hổ, liếc mắt một cái Đàm Kham, người ta ngược lại mặt không đổi sắc, bát phong bất động.
Tâm tình này cao siêu cỡ nào?
Địa điểm tụ họp lớp được bố trí ở tầng ba một phòng học đa phương tiện, Chung Lệnh Nhi tìm được chỗ, đứng ở hành lang cũng đã có thể nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ bên trong.
Đẩy cửa đi vào, Chung Lệnh Nhi sửng sốt.
Tất cả các cửa sổ trong lớp học đều kéo rèm cửa sổ nặng nề, chơi nhạc jazz, bóng đèn trần nhà nhấp nháy, như vậy một chút không gian tất cả đều là người, xoay eo bày mông, nghiễm nhiên là một phong cách câu lạc bộ đêm.
Chung Lệnh Nhi ở trong lúc rời đi cùng ở lại do dự bất định.
Bên trong có một người bạn cùng lớp tinh mắt phát hiện cô, vội vàng đi tới, “Cuối cùng cậu cũng tới! Trong nhóm nói chuyện phiếm cậu không lên tiếng, tớ còn tưởng rằng cậu không đến dự lễ kỷ niệm, đi, tìm một chỗ ngồi xuống trước.
À, vị này là…”
Cô chú ý tới Đàm Kham ở một bên.
Chung Lệnh Nhi vẫn là lý do kia, “Một người bạn.
”
Bạn học kia chào hỏi Đàm Kham một chút, lại tiến đến bên tai Chung Lệnh Nhi nói: “Tớ nói với cậu, người phụ nữ Tào Nghênh Chi kia quả thực sắp lật trời rồi! Phơi nắng chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy ở khắp mọi nơi, làm mù mắt tớ! Cậu cũng nhanh chóng đi qua mù một chút!”
Chung Lệnh Nhi bị kéo đi đến trong lớp học, bàn ghế đều xếp hàng chỉnh tề.
Nếu như không phải hôm nay kỷ niệm trường học, phỏng chừng người không có đông đua như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...