Giữa trưa ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường vẫn mang đồ ăn đến Memento, Công Tôn một mình ngồi ở quầy bar đọc sách, thấy Bạch Ngọc Đường tiến vào, có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây? Triển Chiêu chín giờ sáng lên máy bay, đã đi rồi!”
Bạch Ngọc Đường đem thức ăn đặt ở trên bàn, cười nói: “Triển Chiêu đi rồi, anh liền tính đói chết sao? Sớm nhìn ra anh căn bản sẽ không nấu cơm!”
Công Tôn xấu hổ cười cười: “Vốn mua mì ăn liền, dự định sống tạm một tuần!”
Bạch Ngọc Đường hừ anh một tiếng: “Dù sao Giáng Sinh cũng coi như ngày lễ, anh tính ăn mì ăn liền sao?”
Hai người ngồi đối diện nhau, Công Tôn lấy ra một chai rượu: “Champagne chính hãng Pháp, năm 95, muốn thử chút không?”
Bạch Ngọc Đường ngón tay chống cằm nói: “Thực lãng phí!”
Công Tôn từ quầy bar lấy tới hai cái ly thon dài đế cao đặt lên bàn, sau đó bóc tem trên miệng chai đi, tay trái xoay mở miệng thép đồng thời đè lại nắp bình, tay phải cầm một mảnh khăn ăn đặt trên nắp chai, tay trái chậm rãi dời xuống nắm cổ chai, tay phải từ từ di động, chỉ một tiếng “bang” nhẹ nhàng phát ra, nắp bình đã được mở.
Công Tôn rót một chút vào hai cái ly, cầm lên lắc lắc, chờ bọt khí tan hết, ngược lại được hơn phân nửa ly: “Hoan nghênh thưởng thức! Giáng Sinh vui vẻ!”
Bạch Ngọc Đường nhận ly uống một ngụm nhỏ: “Vui vẻ! Quả nhiên là rượu ngon!”
Thấy thủ pháp Công Tôn mở chai liền biết anh có nhiều nghiên cứu về rượu, Bạch Ngọc Đường vừa ăn vừa nói với Công Tôn: “Anh trai gọi điện thoại tới, nói hai ngày nữa về nước!”
Tay Công Tôn nắm ly rượu căng thẳng: “Về nước nghỉ phép?”
Bạch Ngọc Đường tự mình ăn chút gì đó: “Anh ấy muốn ở trong nước thành lập công ty chi nhánh!”
Công Tôn lắc lắc ly, thanh âm có chút trầm thấp: “Anh ta vì sao bỗng nhiên muốn đầu tư ở trong nước? Chuyện năm đó…” Bỗng nhiên ngừng không nói.
Bạch Ngọc Đường chợt ngẩng đầu: “Anh biết chuyện năm đó?”
Công Tôn sửng sốt, nhíu mày cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Vụ án năm đó là tôi cùng Triển Chiêu xử lý…”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
Công Tôn tháo cúc sơmi, kéo áo ra, bên ngực trái trắng nõn gầy yếu có một vết sẹo ghê người: “Đây là anh trai cậu tặng cho!”
Bạch Ngọc Đường hoàn toàn khiếp sợ: “Năm đó người anh ấy bắn là anh? Thế nhưng, nghe nói cảnh sát kia… đã chết!”
Công Tôn vẻ mặt bình tĩnh sửa sang lại áo nói: “Cậu cũng nói chỉ là nghe nói mà! Lần đầu tiên thấy anh ta, tôi đã nhận ra! Hiện tại anh ta không phải công dân Trung Quốc, cũng không làm chuyện gì phạm pháp, tôi sẽ không làm khó anh ta!”
“Anh sẽ kiện anh ấy sao? Anh biết, cho dù anh ấy không phải quốc tịch Trung Quốc…”
“Sẽ không, vật đổi sao dời, tôi không có chứng cứ, hơn nữa, anh ta tựa hồ thật sự đang kinh doanh đứng đắn, tôi hiện tại đã không còn là cảnh sát, không thể quản, cũng không muốn quản!” Công Tôn vẻ mặt bình tĩnh.
Bạch Ngọc Đường ở trong lòng vì anh trai mà mặc niệm một tiếng “a di đà phật”, chỉ bằng tầng quan hệ này, anh trai muốn thu phục Công Tôn, sợ khó càng thêm khó đi thôi! Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lúc nào cũng tái nhợt của Công Tôn, thật không biết người gầy yếu này đã làm sao để vượt qua thương thế hung hiểm như vậy.
Công Tôn thấy Bạch Ngọc Đường không nói gì, giải thích: “Viên đạn bắn ngay trên tim rất hiểm, đâm xuyên qua phổi, mạng tôi thực lớn!”
Bạch Ngọc Đường nghe xong không biết nói gì, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.
Công Tôn không hề gì lắc đầu, hỏi tiếp: “Chuyện năm đó tuy đã qua, sau anh ta lại xuất ngoại rồi cung cấp manh mối, giúp cảnh sát rất nhiều, thế nhưng dù sao ở trong phạm vi Trung Quốc, nhất cử nhất động của anh ta đều sẽ bị chú ý, thậm chí theo dõi! Cho nên tôi muốn biết, anh ta lần này vì sao bỗng nhiên muốn về nước phát triển?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn thở dài: “Tôi nói là vì anh, anh tin không?”
Công Tôn lại rót Champagne cho mình: “Vì tôi? Này xem là gì? Nghiệt duyên?”
Bạch Ngọc Đường cẩn thận nói: “Anh ấy có biết người năm đó anh ấy lỡ tay bắn là anh không?”
Công Tôn lắc đầu: “Tôi không nói cho anh ta biết!”
Bạch Ngọc Đường do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Anh hận anh ấy không?”
Công Tôn không động, nhìn vân gỗ trên mặt bàn, giống như ngồi thiền, thật lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Không hận, tại tình huống lúc đó, không phải tôi bắn anh ta, thì chính là anh ta bắn tôi, rất công bằng! Đây là vấn đề lập trường, không quan hệ với thù hận! Hơn nữa…” Công Tôn sắc mặt không tốt: “Về sau manh mối tra được cho thấy, anh ta cũng là bị uy hiếp, mới giúp Bàng Cát rửa tiền, hơn nữa anh ta gửi chứng cứ phạm tội phi thường trọng yếu cho chúng tôi!”
Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn kỹ chàng trai dáng vẻ thư sinh này, anh trai lúc này đào được bảo bối rồi, liền nhìn anh bằng con mắt khác!
Triển Chiêu đi đã ba ngày, Bạch Ngọc Đường càng ngày càng sốt ruột, anh trai gọi điện bảo mình bốn giờ chiều phái xe đến đón, Bạch Ngọc Đường thuận miệng đáp, nhưng trong lòng nghĩ mèo con kia sau khi về nhà sẽ là bộ dạng gì, Đinh Nguyệt Hoa sẽ dùng thủ đoạn gì, hiện tại mèo con kia có phải bị ép hôn hay không…
Suy nghĩ miên man không ngừng khiến Bạch Ngọc Đường ngồi không yên, vội vàng tìm Công Tôn: “Tôi muốn biết địa chỉ nhà Triển Chiêu!”
Công Tôn cười: “Còn tưởng rằng cậu thực sự liền cứ yên tâm chứ!” Lấy giấy viết địa chỉ đưa qua: “Trên đường cẩn thận!”
Bạch Ngọc Đường trợn trắng mắt: “Tôi vẫn chưa nói đi!”
Công Tôn trên mặt lộ ra nụ cười hồ ly đáng hận: “Nhưng trên mặt cậu viết á!”
Bạch Ngọc Đường cúi mặt, trong mắt đầy ý xấu nói: “Anh biết không? Anh tôi chiều nay sẽ trở lại!”
Sắc mặt Công Tôn liền xấu, lập tức cúi đầu: “Cậu bảo anh ta không cần tới nữa!”
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ anh: “Có một số việc các anh vẫn là ở trước mặt nói rõ ràng cho tốt, anh đối với anh tôi… cũng không phải… không có cảm giác!”
Công Tôn xoay người đi vào quầy bar: “Làm chuyện của chính mình đi, không cần cậu quan tâm!”
Bạch Ngọc Đường cười cười, chuyện năm đó đích thật là một hạt giống, chôn ở trong lòng mỗi người, thế nhưng hạt giống ấy sẽ phát triển thành dạng gì, ai cũng không thể khống chế…
Có lẽ, trong tâm chúng ta sớm phát triển thành dây leo uốn lượn, quấn lấy nhau, khó chia lìa, cho đến tận khi cây chết khô… sau đó cùng mục, mai táng nhau ở trong tâm chính mình, đời đời kiếp kiếp, hợp thành một thể…
Về nhà thu xếp hành lý, Bạch Ngọc Đường gọi cho Bạch Cẩm Đường: “Anh, lên máy bay chưa? Có chút việc nói với anh…”
Cúp điện thoại, Bạch Cẩm Đường vô lực tựa lên tấm thủy tinh tại phòng chờ, nhìn bầu trời máy bay cất cánh hạ cạnh, chậm rãi nhắm mắt, đem hốc mắt chua xót nén vào đáy lòng, cười khổ, thật đúng là… nghiệt duyên!
Không đợi chuyến bay hôm sau, Bạch Ngọc Đường lái xe phóng nhanh đi, nghĩ từ lần đầu tiên thấy Triển Chiêu, dáng Triển Chiêu hát, dáng cười to, dáng pha rượu, nhìn bộ dáng anh… Tâm đã sớm đặt bên người nọ.
Miêu Nhi, nếu không thể khiến cậu nhớ kỹ tôi, như vậy, chúng ta mỗi ngày đều lại bắt đầu từ đầu, được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...