Bạch Dương thấy trong miệng cô thơm ngát vị bơ, cắn thêm một miếng lên làn bánh mềm mịn, cái bánh hình con sò vỡ làm đôi, vị ngọt thanh tản ra quanh vòm họng.
"If our love was a fairy tale
I would charge in and rescue you..."(*)
(*) Breathless của Shayne Ward.
Bạch Dương đưa phần bánh còn lại vào miệng thì... hoàn toàn là không khí, và bên tai vang ỏm tõi chất giọng nam trầm ấm. Chiếc điện thoại chai lì không dứt khiến cô bực mình, bánh không còn, nhạc cũng không im.
"Mẹ nó, nếu như không không phải chuyện bạn phát hiện ra bản thân bị ung thư vú thì tốt nhất nên câm cái mồm quạ lại cho bổn cô nương ngủ!"
"Đại tiểu thư nhà họ Nguyễn, tài khoản của bạn vừa nhận thêm 325€, tổng cộng bạn có 1920€. Bạn cũng nên dậy đi là vừa, kẻo mông không có còn bị trời nướng chỉ họa khổ nhân gian."
"Mấy giờ?"
"9h30'" Bên kia bỏ thêm hai từ: "Đêm Việt!"
"Ờ, cảm ơn. Thay tớ gởi lời đến mọi người."
"Mới đến Melbourne hôm qua." Chừng hai phút sau nói tiếp: "Lần thứ năm trong tháng. Gầy rất nhiều."
Cô ngắt ngứ hồi lâu, trong cổ họng thoát ra giọng nói khàn khàn: "Bạn đây cắt tóc rồi. Nhuộm hẳn màu fashion lắm nhé! Thời thượng ghê ghớm lắm. Đoán thử nào!"
"Mọi người bên đây sống tốt."
"Haiz, mùi bột mì bỏ lò nức mũi bạn đây rồi. Nâu sương mù đó. Bạn không biết nó đẹp thế nào đâu." Bạch Dương cười lơ lớ với chiếc điện thoại.
"Mùa hè Pháp không có sương mù."
"Chắc nhà bên cạnh lấy bánh ra rồi. Au revoir." Không đợi tiếng thở dài bên kia kịp hình thành, Bạch Dương rất tốt bụng nhanh tắt máy.
Ngày 02/06/2017, nằm ở quận 5 đô thị Paris, bắt đầu từ đồi Sainte-Geneviève kéo dài tới nhà thờ Saint-Médard, trên con phố Mouffetard là một con phố nằm trong những trục chính của khu phố La Tinh, được những người La Mã xây vào thời Cổ đại. Con phố này luôn đông đúc bởi sở hữu nhiều quán cà phê, nhà hàng, các cửa hàng buôn bán nhỏ luôn đông đúc khách du lịch. Cạnh quán bánh với hai gốc đào luôn sặc sỡ màu sắc khi xuân về, hệt mang luôn cả một góc của đường Rue des Rosiers-khu phố bụi hồng sang cái nơi gương mẫu này. Quán bánh tên là Leavin' nhưng tiếng Pháp đầy thơ mộng lại đọc là: Ma puce.
Bên trên căn gác mái cạnh tiệm có cô gái người châu Á với mái tóc đen xù sinh sống: Tên là Nguyễn Bạch Dương.
Bạch Dương khi mới học tiếng Pháp, cách đọc cụm từ "Ma puce" của Layce-chị chủ Leavin' vô cùng bình tĩnh và nhẹ nhàng, trời ạ, cô gái làm chủ tiệm bánh hai mươi tám tuổi kia nhan sắc không bình thường đâu. Mũi cao, da trắng, dáng chuẩn, mắt xanh, tóc vàng. Tóm cái quái gọi là: Chuẩn hơi thở Paris, thế lại cư nhiên điềm tĩnh. Bạch Dương loay hoay mãi không hiểu, vì "Ma puce" là cụm từ nũng nịu nhất thế gian.
Không phải à? Mở miệng ra gọi là Anh yêu/Em yêu" mà dùng gương mặt lạnh tanh như vừa mất vàng thì trăm trên chín chín phần trăm không yêu thương gì sất.
Thế nhưng, "Ma puce" của Layce là: Con bọ chét của tôi!
Bạch Dương... ngất!
Bạch Dương nghĩ, cô mà là Layce, nhất định sẽ đổi tên quán thành: Je t'aime. (*)
Quá ngọt ngào, ngọt ngào vô cùng, ngọt đến tận răng vẫn còn ngọt.
(*)Anh yêu em/Em yêu anh.
Việc Bạch Dương chọn nơi đây để sống tất cả cũng chỉ vì Layce, bàn tay cô nàng chính là địa điểm làm ra tiền. Bánh rất thơm, đẹp, và ngon! Khắp Mouffetard, già trẻ gái trai, đều biết nàng thơ với mái tóc vàng óng dài mềm mại của cửa bánh Leavin'. Layce chỉ làm bốn loại bánh Pháp đặc trưng: Mì dài Baguette, bánh ngọt con sò Madelleines, bánh sừng bò vàng óng và cuối cùng là Macaron màu sắc đẹp đẽ với mùi hạnh nhân thơm lừng cùng nhân bánh các vị ngọt ngào.
Thừa nhận, Bạch Dương rất khoái ngọt!
Mic đưa Bạch Dương chiếc vé bay đến Melbourne cùng hồ sơ nhập học nhưng cô lại mang hết số tiền có trong thẻ rút ra của toàn bộ những năm qua. Bạch Dương bay đến Pháp.
Người duy nhất biết cô sống trên thành phố hoa lệ này là Mic.
Suy nghĩ đầu tiên cô đặt chân lên đây là sẽ thuê ngay một chiếc xe chạy thẳng đến Burgundy mà tìm cô gái với đôi mắt xanh xám tựa chú mèo Ba Tư kia. Không sai! Là Pei. Câu nói: "Bố thí có phúc hơn chịu đựng."
Nhà tù Wol Chyơng ở Hàn Quốc có câu: "Sống thành thật sẽ được khoan hồng."
Bạch Dương, là đang sống thực thành thật.
Nhưng, Bạch Dương lại mãi không tìm đến Pei, một tháng sau khi cô sống tại Pháp, cô đã gặp Pei tại Leavin', trời xoay xoay vẫn hình tròn, người không muốn gặp vẫn phải gặp.
Pei có quốc tịch là Pakistan, là tín đồ Islam chính thống và thuộc tôn giáo lớn thứ hai trên thế giới - Đạo Hồi.
Nói cách khác, Pei là phần tử sống với tinh thần cực đoan!
Suốt cuộc đời Bạch Dương có hai tình huống buồn cười nhất: Là đứng trước mặt Trần Thế Đan mà mỉm cười và ngồi cùng người đơn phương với kẻ cô yêu. Thật là cái quái gì cũng có thể xảy ra!
Bọn họ nói với nhau nhiều thứ, về Trần Thế Đan có, về cô có, và cả về Pei. Bạch Dương nhìn sâu vào ánh mắt xanh từng mảng xám đẹp đẽ kia: "Sao cô không đi làm diễn viên nhỉ? Gần ấy thời gian quen biết cậu ta cho đến giờ, sống chết giấu nhẹm tình cảm kia không thấy khổ sở sao?"
Pei nhìn cô: "Bề ngoài là cô gái yêu đuối nhưng Frank nói với tôi cô là người không dễ bị thương tổn. Thật ra cô rất ích kỉ."
Câu chuyện giữa dường như kéo dài thêm một tiếng đồng hồ. Có lẽ cũng qua hai tuần trà. Bạch Dương nhìn Layce đi châm nước mà nháy mắt nói: "Em sẽ trả thêm tiền trà cho chị."
Layce hừ cô một phát rồi mang ấm trà quay vào trong.
Pei hỏi cô: "Thật ra cô biết tôi sẽ đến tìm cô?"
"Những người là tôn giáo độc thần thuộc nhóm các tôn giáo Abraham thường rất cực đoan và túng quẫn. Nói thế nào đi nữa, thánh Allah vẫn dạy rất hay mà: 'Bố thí có phúc hơn chịu đựng', để nhận sự bố thí của cô." Bạch nhấp ngụm trà trà vàng tản ra hương đào mát rượi. Ồ, hóa ra Layce trồng đào để pha trà. Như phát hiện ra một loại bí mật đáng yêu. Bạch Dương nheo nheo mắt, nhìn chén trà mà nhàn nhạt nói:
"Tôi chịu đựng cô một chút thì có sao?"
Pei rất ngạc nhiên, cô gái nhỏ nhắn im lặng tại vườn nho của cô không ngờ miệng lưỡi lại chanh chua đáng sợ như thế này. Pei đứng dậy, tay cầm túi xách rồi nhìn Bạch Dương:
"Tôi sẽ không nói với Frank cô ở đây."
"Ồ, vậy mới là người theo đạo Hồi."
Cực đoan là gì? Là bạn đặt giá trị của bản thân lên đầu. Cô không có được Frank, thì cô nàng Bạch Dương kia đừng hòng có được.
Hãy chôn nhau vào cùng đau khổ đi!
Có thể sống với nhau cùng một thành phố, được gặp nhau thật là may mắn, vậy mà... có những người lại không may mắn như vậy. Nói đến hai người sống với nhau dưới nhau một bầu trời, lại tận hai thành phố cách xa nhau cả ngày bay mệt mỏi...
Anh và em, chúng ta đều không còn ở nơi cũ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...