Mẹ Xấu Xí Không Cần Tự Ti

Làm một đứa nhà quê không cha không mẹ nghèo túm thiếu thốn từ nhỏ, Trình Lục Lục đương nhiên chưa từng đi chơi xa. Thậm chí cô còn chẳng thể cho được Mạch Tiểu Triện cuộc sống tốt.

Lần đầu tiên được đi chơi, còn là ra nước ngoài, Trình Lục Lục thật sự có thích thú. Từ cửa kính sát đất trong phòng khách sạn nhìn ra ngoài là biển xanh trong vắt cùng bãi cát trắng phau và những rặng dừa xanh mát, khung cảnh tuyệt vời như vậy… Nếu có thể không phải xuất hiện vì tuần trăng mật thì cô sẽ còn hứng khởi mà cẩn thận tận hưởng nó.

Hiện tại cô đứng trong phòng, toàn thân câu thúc cố gắng tỏ ra hứng thú với bên ngoài chỉ vì không muốn đặt sự chú ý vào người đàn ông sau lưng.

Lại nói, bây giờ cách thời điểm tai nạn xe cộ đã qua ba tháng rồi, không chỉ cô, người đàn ông kia đều đã sinh long hoạt hổ trở lại. Lại bởi vì đè nén quá lâu, cái thân hình kia nhìn như bất cứ lúc nào cũng có bùng nổ áp lực kinh khủng. Bình thường cô đã thấy không chịu nổi, bây giờ lại còn phải ở trong cùng một không gian riêng với hắn… Lỡ có xảy ra chuyện gì, cô gọi trời không thấu, gọi đất không hay, vừa nghĩ tới thôi Trình Lục Lục đã cảm thấy cả người đều không tự nhiên chứ nói chi cô còn biết người đàn ông kia ấp ủ bao nhiêu ý đồ không trong sáng với cô.

“Lục Lục…”

“A!”

Trình Lục Lục giật bắn cả người.

“…”

Người vừa mới gọi cô, Mạch đại thiếu gia mặt kiểu hết nói nổi.


Sau đó lại thấy phấn khích kinh khủng khi nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt bối rối của Trình Lục Lục.

Rõ ràng người đồng ý đến đây với hắn, khiến hắn còn đang định dùng ba mươi sáu kế để lừa gạt cô lại không dùng được cũng bất ngờ là cô mà giờ cô lại biểu hiện như vậy đó. Này là muốn hắn trực tiếp hóa sói luôn hay gì?

Đúng vậy đấy, ai có thể tin được tuần trăng mật này do chính Trình Lục Lục đồng ý kia chứ. Phải biết rằng lần này đi chỉ có hai người họ thôi, không có Mạch Tiểu Triện. Không phải vì đứa nhỏ kia đi học nên không thể đi được, mà là ai cũng muốn cho họ có không gian riêng với nhau.

Nhưng thật ra Mạch Ngôn lại hiểu khi nhìn vào đôi mắt vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào hắn lại không phải ngày một ngày hai của cô.

Trình Lục Lục muốn bù đắp cho hắn.

Đúng, cô vẫn luôn cho rằng mình có lỗi từ trận tai nạn kia. Hại hắn bị thương nặng còn có thể để lại di chứng khó lường cho sau này cho dù có chăm sóc kỹ, lại muốn trả ơn cho hắn vì đã bảo vệ cho cô.

Người con gái này mỗi lần dũng cảm làm cái gì đều khiến hắn không phải đánh đổ bình giấm thì là tức giận muốn chết được.

Tuần trăng mật mà hắn mong chờ dùng để xúc tiến tình cảm giữa họ lại thành quà báo đáp của cô, bảo hắn sao không giận cho được. Càng nghĩ hắn càng muốn bắt nạt cô đến phát khóc lên.

Là cô đã cho hắn cơ hội đó. Cho dù là vì cái gì hắn cũng muốn tận dụng một cách triệt để nhất.

“Trình Lục Lục, em định đứng ở đó phơi thành cá muối luôn ư?”

Hắn vừa nói vừa thả công việc xếp đồ vào tủ trong tay xuống, bước thẳng về phía cô.

Trước khi Trình Lục Lục kịp phản ứng đã đem cô giam cầm giữa mình và cửa kính, nhìn cô kinh sợ như con thỏ rụt người hoảng hốt nhìn mình, dục vọng trong người hắn sôi trào.

Cô gái chết tiệt này!

Rốt cuộc cô có biết cử chỉ của mình chọc người cỡ nào không???

Lúc nào cũng gợi lên tâm lý biến thái của hắn.

“Em em…”


Trình Lục Lục mím môi lắp bắp một hồi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Tròng mắt đưa loạn tràn ngập sự bối rối, cố tình đuôi mắt lại ửng đỏ đầy e thẹn. Cái màu sắc khiến dục vọng con người ta sôi trào kia…

Mạch Ngôn mém chút là hóa sói tại chỗ.

Thật ra hắn vẫn biết, bất kể là cô vì áy nấy mới không ngừng thỏa hiệp với mình, mở lòng với hắn, lúc nào cũng cố gắng chịu đựng những trò đùa nửa đùa nửa thật của hắn thì đó vẫn là một dấu hiệu cho thấy cô dần dần tiếp nhận hắn, sinh ra tình cảm với hắn. Hắn không sợ cô không yêu hắn. Về lâu về dài, khi dần quen thuộc rồi, cô sẽ yêu hắn thôi. Hay hơn thế nữa, thay vì yêu mới thể hiện ra, cô sẽ xem đó là chuyện đương nhiên. Làm chuyện gì cũng tự nhiên, cho dù là rụt rè xấu hổ nhưng lại không hề từ chối.

Làm một thằng đàn ông thông minh, hắn biết bản thân cần phải lợi dụng nội tâm đơn thuần đến ngốc nghếch của cô.

Không phải hắn vẫn luôn làm vậy ư? Như một thằng lưu manh ấy.

Cái gì cũng phải từ từ…

Nhưng mà một nụ hôn không quá đáng chứ?

“Hức…”

Trình Lục Lục vô thức phát ra một tiếng nức nở khi bất thình lình bị đè lên cửa kính hôn nghiến. Đôi mắt chỉ biết mở to bàng hoàng nhìn khuôn mặt điển trai gần đến không tưởng của người đàn ông.

Chẳng cho cô thời gian để bối rối, cứ thế tước đoạt hết thảy hơi thở.

Nhìn phản ứng ngây thơ của cô, một nụ hôn đỡ thèm lại thành hôn sâu tận năm phút.


Trình Lục Lục vẫn luôn bị động tiếp nhận bị ép ngưỡng cổ mặc cho hắn hôn, hai tay yếu ớt chống đỡ trước ngực hắn một cách vô lực. Khóe mắt cô dần dần ướt đẫm những viên ngọc châu trong suốt nhượng người càng muốn bắt nạt hơn.

Dáng vẻ này của cô khiến Mạch Ngôn bỗng chốc nhớ đến cái đêm hôm đó. Trình Lục Lục lúc bị hắn mơ màng đè xuống giường cũng là biểu tình này. Quả thật ban đầu cô rất sợ, nhưng phản ứng của người con gái đến suy nghĩ còn đơn giản, chưa từng trải qua tình dục như mưa rền gió cuốn, không bao lâu liền bị hắn kéo vào vực sâu, chỉ biết mặc cho hắn đòi hỏi vô độ. Hắn vô thức siết chặt vòng eo của cô.

Thân hình mảnh khảnh kia lúc bị ép dán sát lên người hắn thật nhỏ run rẩy, bên trong hoảng hốt lại có một tia bấm loạn, ngượng ngùng, xấu hổ, e thẹn chết người.

Dục vọng nơi đũng quần hắn như muốn nổ tung.

“Hức… Mạch Ngôn…”

“Chết tiệt!”

Mạch Ngôn thấp giọng mắng một tiếng khi nghe thấy người con gái kia không biết vì cái gì mà nức nở gọi tên mình. Nhưng cũng vì thế mà hắn thuận thế buông đôi môi kia ra, đưa cặp mắt tràn ngập dục vọng nhìn người con gái đã sớm mềm nhũn, thở yếu ớt trong ngực hắn.

Lại nhìn hoàng hôn dần buông xuống bên trên bãi cát trắng khiến nó từng chút một nhuộm thành màu trứng muối, lòng hắn nghiến răng nói không được. Hắn đưa cô đến đây đâu phải chỉ để làm chuyện này thôi.

Không gấp, thời gian của họ còn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui