Mẹ Xấu Xí Không Cần Tự Ti


Đứa nhỏ nói một cách chân thành, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, không khóc nhưng nhượng người đau lòng.
Nước mắt của Trình Lục Lục rơi như mưa.

Vốn dĩ xem ý nguyện của nó là trên hết, Trình Lục Lục nội tâm sớm đã yếu đuối vừa thiếu chủ kiến, làm sao có thể nói thêm gì được nữa.
"...Được..."
Cuối cùng lại chỉ còn một chữ này bật ra từ trong nước mắt.
...
Hôm đó sau khi gặp Trình Lục Lục xong Mạch Ngôn cũng không để trong lòng.
Tới lúc hắn nhớ đến cô thì...
"Trình Lục Lục đã xin nghỉ làm được mười ngày rồi."
Mạch Ngôn sau khi nghe xong thì im lặng không nói gì hồi lâu.

Trong lòng có nổi tức giận đang dâng trào.
Nhân viên siêu thị nói cho hắn tin này mặc dù cảm thấy áp xuất trên người hắn rất thấp nhưng không để trong lòng.


Sau khi trả lời hắn xong thì không để ý hắn nữa.
Mạch Ngôn đứng ở đó một đỗi mới thâm trầm quay lưng rời khỏi, đồng thời rút điện thoại ra gọi đi.
"Tìm Trình Lục Lục cho tôi."
Hắn chỉ nói một câu rồi lạnh mặt cúp điện thoại, bất kể người bên kia một mặt mộng bức ngơ ngác nhìn điện thoại đã ngắt kết nối trong tay.
Mang theo sương lạnh che kín khuôn mặt, hắn lái xe ra sân bay.
Lúc hắn tới vừa hay có một nhóm người từ cổng kiểm soát đi ra.
"Mạch Ngôn! Ở đây này!"
Khi âm thành hùng hậu này vang lên, sắc mặt hắn mới dễ coi một chút.
Nhưng lại nhanh chóng trùng xuống khi nhìn thấy người bên cạnh chủ nhân của âm thanh mới nãy.
"Mạch Ngôn, đã lâu không gặp."
Ngô Tiêm Ninh hai mươi mốt tuổi so với mười bảy càng thêm thành thục xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cô vẫn mang theo một tâm thái tự tin như vậy, càng không có vì gặp lại bạn trai cũ mà luống cuống hướng hắn chào hỏi.
"Không ngờ phải không?"
Ngô Phong giống như không nhìn thấy biểu tình của Mạch Ngôn, khoác vai hắn hớn hở nói: "Vì muốn cho cậu bất ngờ cho nên mới không nói trước."
"Tiêm Ninh lần này về sẽ không đi nữa.

Hai người có thể nối lại tình xưa rồi."
Ngô Tiêm Ninh nghe hắn nói xong vẫn cười nhẹ nhàng nhìn Mạch Ngôn, giống như đồng tình với lời hắn nói vậy.

Mạch Ngôn không nói gì.
Là cô cũng cho rằng họ có thể nối lại được?
Mạch Ngôn không tiếng động thầm giễu, Ngô Tiêm Ninh cũng nghĩ nối lại với hắn?
Cho nên vừa về nước liền tỏ rỏ thái độ, ở lúc họ trùng phùng sau bốn năm, bất ngờ gặp được nhau nên tình cảm có khi khó lòng kiềm chế được, dễ dàng rung động? Bởi vì năm xưa họ chia tay là vì Ngô Tiêm Nhi muốn ra nước ngoài học tập chứ không phải vì họ không hợp nên mới chia tay?
Người nói chia tay là Ngô Tiêm Ninh.

Người chủ tâm muốn nối lại liền cũng là cô?
Mạch Ngôn im lặng không nói gì một đỗi, cho tới lúc Ngô Phong vốn tính tình hào sảng nhưng tinh khôn như quỷ nhìn ra được không khí quỷ dị ở đây không nhịn được nữa mà vỗ vai hắn nói: "Đi thôi, về trước đã."

Trận áp lực này mới kết thúc.
Lại nói, Ngô Phong và Mạch Ngôn là bạn bè lâu năm, quen biết từ sơ trung.

Còn Ngô Tiêm Ninh lại là em họ của Ngô Phong.

Hai người so với Ngô Tiêm Ninh lớn hơn một tuổi.

Lại nói, Mạch Ngôn quen biết cô cũng là thông qua Ngô Phong.

Năm xưa là hắn tác hợp cho hai người họ quen nhau.
Thời điểm họ chia tay Ngô Phong đã rất lúng túng, nhưng bây giờ lại vì sao muốn nối lại cho họ lần nữa Mạch Ngôn không rõ.

Nhưng có thể khẳng định hắn đã nghe Ngô Tiêm Ninh nói cái gì rồi.
Mạch Ngôn trong lòng giễu cợt, ngoài mặt vẫn giữ thể diện cho Ngô Phong nhưng lại vô tình cố ý không bắt chuyện với Ngô Tiêm Ninh, hay nói đến vấn đề giữa họ.

Dù sao hôm nay hắn tới là vì đón Ngô Phong.
"Lần này cậu về có đi nữa không?"
Ngô Phong lắc đầu: "Tạm thời chưa đi."
"Nhưng mà ngày mai tôi phải qua K thành tiếp nhận dự án mới.


Có lẽ sẽ ở bên đó một thời gian, cho nên hai chúng ta chỉ có hôm nay thôi đấy."
Hắn nói chuyện một cách ngã ngớn, Mạch Ngôn nghe đã quen nên không có để ý.

Ngược lại vì lâu lắm mới gặp nhau nên tâm trạng của hắn còn rất tốt sau vài lời nói bông đùa của Ngô Phong.
"Vậy hôm nay tôi bồi cậu làm một trận không say không về."
"Được luôn!"
Lúc hắn nói có nghĩ ném Ngô Tiêm Ninh ra không không rõ, nhưng Ngô Phong giống như muốn làm bà mối tới cùng, hào sảng đáp lại xong liền quay qua hỏi Ngô Tiêm Ninh nãy giờ vẫn xinh đẹp ngồi bên cạnh nhiệt tình tỏ vẻ: "Tiêm Ninh đi luôn đi."
"Mà lần này em về đã nghĩ được nên làm gì chưa?"
Ngô Tiêm Nhi không có trả lời liền mà liếc mắt nhìn thoáng qua Mạch Ngôn đang ngồi ở ghế lái.

Mạch Ngôn không nhìn thấy, mặc dù nãy giờ vẫn nói chuyện với Ngô Phong nhưng luôn nghiêm chỉnh lái xe, cho nên chẳng ai có thể nghi ngờ thái độ của hắn cả.

Ngô Tiêm Ninh lại muốn xem gì không biết, nhìn xong cô mới quay lại đáp lời Ngô Phong: "Em vừa mới về, cứ trước nghỉ ngơi rồi mới xem xét sau."
Cô không nhắc gì tới chuyện có đi cùng không, tựa như ngầm đồng ý.
Ngô Phong cũng cho rằng không cần thiết phải khự nự, chuyện liền cứ như vậy được định ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận