Mẹ Xấu Xí Không Cần Tự Ti
"Quan trọng là Mạch Ngôn nó nghĩ thế nào.
Lâu như vậy mà nó còn chưa quen ai, con bé kia cũng xem như xứng đôi với nó, nếu nó thích thì cũng không phải chuyện gì khó hiểu."
Con trai bà lớn lên quá thuận lợi, thành ra tiêu chuẩn cũng thật cao, trong đám trẻ đồng lứa bây giờ quả thật chẳng có ai nổi bật bằng con bé đó.
"Nếu nó thật sự còn thích con bé thì ông cứ để chúng nó tới với nhau."
"Tôi sẽ quản chuyện vợ con của nó à?"
Ba Mạch hừ lạnh một tiếng phản bác.
Mẹ Mạch chỉ biết cười thôi.
Nghĩ xem, đến mẹ Mạch mà còn cảm thấy hai người họ xứng đôi thì làm sao Ngô Tiêm Ninh không nghĩ như vậy, còn tự đại cho rằng Mạch Ngôn không chọn mình thì chọn ai.
Cho nên sau khi nghe Mạch Ngôn sẽ về lại Giang thành, lại không thấy bên cạnh hắn có ai, cô nàng nghĩ có lẽ hắn còn chưa gặp được Trình Lục Lục mà vui vẻ tỏ vẻ muốn về cùng hắn.
"Sau khi về nước em còn chưa có dịp đi chào hỏi chú dì."
Chú dì trong miệng cô nàng đúng là cha mẹ Mạch Ngôn.
Cô nàng nghĩ rất hay, lấy lòng cha mẹ chồng là chuyện nên làm.
Nhưng Mạch Ngồn không có cho cô ta cơ hội đó.
"Không cần thiết."
Hắn lạnh nhạt nói.
Biểu tình của Ngô Tiêm Ninh bên kia điện thoại cứng đờ lại thấy rõ.
Cô nàng sượng trân kéo kéo khóe môi không được tự nhiên cắn răng nói: "Mạch Ngôn, có thể không cần giận dỗi nữa không?"
Mạch Ngôn nghe mà không khỏi nhếch môi cười lạnh.
"Anh cho rằng còn có ai xứng đôi với anh hơn em nữa chứ." đ
Ngô Tiêm Ninh không biết, vẫn cố tự đại nói.
Mặc dù cô nàng có tiền vốn để tự đại.
"Năm xưa vì sao em lại quyết định ra nước ngoài đào tạo thay vì ở trong nước vậy Tiêm Ninh?"
Mạch Ngôn bất thình lình hỏi một câu trông có vẻ không liên quan khiến Ngô Tiêm Ninh giật mình.
Mãi một đổi cô nàng mới ngập ngừng nói: "Điều kiện giáo dục ở nước ngoài hoàn chỉnh hơn, cũng tốt hơn ở trong nước anh cũng biết mà.
Cầm cái bằng giáo dục ở nước ngoài trở về tương lai sẽ tốt hơn, anh sẽ cảm thấy em xứng đôi với anh hơn."
Mạch Ngôn suýt thì bật cười thành tiếng vì ám chỉ ở cuối câu của cô nàng.
Nhưng Ngô Tiêm Ninh không biết, thuận theo đó mà thể hiện mình có bao nhiêu tốt: "Chẳng lẽ anh không phải vì coi trọng những điều này mới quen em sao?"
"Ớ cái đất Giang thành còn có ai hơn em được nữa."
Phải, Ngô Tiêm Ninh nói chẳng sai.
Cô nàng quả thật rất thông minh khi trải cho mình con đường tốt như vậy.
Cho dù không có Mạch Ngôn, tương lai cô nàng cũng sẽ tìm được đối tượng càng không kém.
Cố tình trong đám người đồng lứa hiện tại, Mạch Ngôn lại đứng đầu, có thể xứng với hoàng tử của một tiểu quốc, cho nên Ngô Tiêm Ninh mới coi trọng.
Nếu anh yếu kém hơn, cô sẽ chấp nhất với hắn sao?
Cứ việc nhìn năm xưa cô không chút do dự chia tay với hắn mà đi du học thì đã có thể hiểu được rồi.
Cô nàng yêu là cái sự hơn người của hắn mà không phải con người hắn.
Bản thân Mạch Ngôn đã từng nghĩ mình cũng giống cô nàng.
Nhưng giống như chính hắn vẫn còn chưa hiểu hết bản thân, hay là sau khi trưởng thành, đứng trên cao nhiều quá rồi, hắn cảm thấy phong cảnh bên dưới càng có thể hấp dẫn hơn bên trên, cái nhìn liền không giống trước nữa.
Người như Ngô Tiêm Ninh, hắn không hiếm lạ.
Cứ xem như hắn vị kỷ đi, tự nhìn mình là đủ rồi.
Ngược lại, phong cảnh bình dân có thể làm nổi bật sự xuất chúng của hắn hơn, không phải sao.
"Tiêm Ninh, trên đời này không phải thứ gì cũng sẽ thuận theo ý mình."
Đúng.
Mạch Ngôn nói xong cũng tự cười nhận đồng.
Sau đó hắn không đợi Ngô Tiêm Ninh đáp lại đã dập máy.
Hắn đã nói với ba ngày mai sẽ về tự nhiên sẽ không rề rà thêm.
Nhưng trước đó hắn cần phải làm một chuyện.
Mạch Ngôn trong lòng nói, bước chân lại đi ra khỏi phòng.
Thời điểm này hai mẹ con Trình Lục Lục đang làm việc ở khách sạn bên cạnh, Mạch Ngôn chỉ cần vài bước chân đã đứng trước cổng khách sạn của họ, không chút chần chừ đi thẳng vào.
Có lẽ là do tướng tá hắn quá xuất sắc, hắn vừa bước vào liền hấp dẫn ánh mắt của tiếp tân.
Cô nàng tiếp tân cứ nghĩ hắn đến thuê phòng mặc dù hắn chẳng mang theo hành lý, nhưng chỉ cần có thể nói chuyện với trai đẹp, cô nàng liền chủ động bắt chuyện trước khi hắn lại gần: "Xin chào, anh muốn ở lại sao?"
Mạch Ngôn nghĩ một chút, sau đó cũng thuận theo bước đến trước quẩy tiếp tần.
Theo bước chân hắn đến gần, trái tim cô nàng tiếp tân càng đập nhanh, trong lòng hô to "mẹ ơi đẹp trai xuất sắc".
Ngoài mặc cô nàng còn rất chuyên nghiệp, không có tự mình đánh vỡ bảng hiệu của mình mà nở nụ cười xinh đẹp nhất của mình ra chào đón hắn.
Kết quả lại nghe hắn nói....
"Tôi muốn tìm Trình Lục Lục."
Trong một khắc có ảo giác vẻ mặt tươi cười của tiếp tân như muốn nứt ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...