Mẹ Xấu Xí Không Cần Tự Ti
Đó là chưa nói Trình Lục Lục chẳng hề thay đổi bao nhiêu.
Ấn tượng của cô về Trình Lục Lục chỉ gói gọn trong một lần tiếp xúc không tính là chính thức.
Khi đó cô cảm thấy Trình Lục Lục quê mùa không biết tự xem lại mình, cóc ghẻ mà nghĩ mơ ước thiên nga nên thuận miệng cười nhạo.
Mà bởi vì trải qua một lần đó, cô càng không có khả năng liên hệ chút nào từ trên người Trình Lục Lục và Mạch Ngôn lại với nhau.
Chỉ là thời điểm này, cô buộc phải nghĩ lại.
Chẳng lẽ là lúc cô đi du học, hai người họ liền qua lại với nhau? Quá hoang đường, cô không tin nổi Mạch Ngôn ưa thích được người như Trình Lục Lục.
Mà cô cũng đã nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Bởi vì cô vừa nhớ ra, trước khi cô đi du học Trình Lục Lục đã bỏ học.
Chẳng lẽ việc Trình Lục Lục bỏ học có liên quan tới Mạch Ngôn? Vậy cô càng không thể tin được.
Nếu vậy sự xuất hiện của đứa bé kia là thế nào?
Nó rõ ràng là cùng một khuôn đúc ra với Mạch Ngôn, cả biểu tình thần thái ở một vài thời điểm, khiến cho người ta muốn nghĩ khác đi cũng không được.
Trừ việc là cha con, còn có chuyện hai người xa lạ có thể giống nhau đến thế ư?
Em nghĩ lúc trước tôi đồng ý chia tay với em là vì em đi du học thôi sao?
Bỗng nhiên lời nói của Mạch Ngôn lúc trước bất chợt lóe qua trong đầu Ngô Tiêm Ninh.
Ngô Tiêm Ninh cấp thiết muốn chứng thực, liền nhấc điện thoại lên gọi đi, không nhìn xem bản thân đang đứng dưới nắng có bao nhiêu chật vật, mồ hôi đầy đầu.
"Alo?"
Người bên kia giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy, không có vì mới nãy từ chối tiếp cô nàng mà bối rối, càng thản nhiên bắt điện thoại.
Nhưng lúc này Ngô Tiêm Ninh lại không có tâm tình đi để ý, vô nàng lập tức hỏi: "Mạch Ngôn, trước đó anh từng nói không phải vì em không chút do dự, không nghĩ đến anh mà quyết định đi du học nên mới chia tay với em đúng không?"
"Vậy nguyên nhân anh không hề níu kéo mà dứt khoát đồng ý chia tay với em là gì vậy? Em có quyền được biết đúng không?"
Mạch Ngôn vốn không ngờ cô lại hỏi chuyện này, nghe đến câu sau cùng lại không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Người nói chia tay trước là Ngô Tiêm Ninh, bây giờ cô nàng lại tỏ vẻ như mình là người bị hại.
Nhưng Mạch Ngôn không tính so đo với cô nàng chuyện này.
Nếu cô nàng muốn biết thì hắn sẽ nói: "Bởi vì tôi cho rằng tôi đã gây ra chuyện không hay ho.
Đối với em là không công bằng cho nên tôi mới thuận theo đó mà chia tay.
Đương nhiên đó không hoàn toàn là lý do, nhưng đến vừa đúng lúc."
Oanh.
Đỉnh đầu Ngô Tiêm Ninh như thể nổ tung.
Nhưng cô nói không được bản thân có tức giận hay không, còn không có thời gian đi bận tâm đương nhiên gì đó của hắn mà không kiềm được run run cố gắng bình tĩnh hỏi: "Em có thể hỏi đó là chuyện gì không?"
"Vũ hội trường trước đó chắc em còn nhớ? Tôi bị gài bẫy vô tình phát sinh quan hệ với Trình Lục Lục.
Người này chắc em cũng nhớ đi."
Mạch Ngôn không chút nào giấu giếm nói ra, nói cũng được thẳng thắn, chi tiết như thể không phải chuyện không hay ho hay mất mặt gì liên quan tới mình: "Chính vì việc này mà Trình Lục Lục sợ hãi bỏ trốn, chỉ lo tôi tìm cậu ta tính sổ."
Ngô Tiêm Ninh đứng như trời trồng giữa trời nắng chang chang, nhưng so với cái nóng trên đầu cô càng để ý những lời hờ hửng bên tai hơn.
Sau đó Mạch Ngôn cúp máy lúc nào, đã nói những gì nữa cô nàng giống như đều không nghe thấy.
Thứ còn đọng lại trong đầu cô nàng là, Trình Lục Lục ngủ với Mạch Ngôn, sau đó mang thai, sinh ra một đứa bé giống hệt hắn.
Thật là hoang đường quá sức.
...
"Hôm nay em vất vả rồi."
Phụng Mai vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Trình Lục Lục khi tiễn cô cùng đứa nhỏ mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo ra về.
Ban đầu lúc nhận Trình Lục Lục vào làm Phụng Mai không có nghĩ nhiều, càng không cho rằng Trình Lục Lục có thể cần cù chăm chỉ đến như vậy.
Những ngày cuối tuần là thời điểm khách sạn đông người nhất, nhưng cũng là lúc những người đã làm việc cả tuần muốn nghỉ ngơi.
Trình Lục Lục không chỉ đi làm cả ngày, còn không hề than vãn, làm việc ổn thỏa đâu ra đấy.
"Chị Phụng hài lòng là tốt rồi."
Trình Lục Lục ngượng ngùng cười.
Dáng vẻ nhút nhát rụt rè của cô đôi khi khiến người ta hận rèn sắt không thành thép, cũng rất phiền muộn.
Nhưng mà có những thứ như tính cách khi sinh ra đã vậy, không thể vì nó mà nhìn nhận xấu về một người.
Chỉ có khi tiếp xúc mới biết được điểm tốt của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...