Mê Vợ Không Lối Về


Cô cắm usb vào máy tính mở ra, di chuyển con chuột nhấn mở.

Trên màn hình máy tính hiện ra hình ảnh, là một người phụ nữ đang bị trói vứt trên mặt đất.

Miệng của người phụ nữ đó đã bị dán băng dính kín, chỉ có thể nghe được âm thanh ưm ưm đau khổ.

Sắc mặt của cô liền trở nên căng thẳng.

Đây là cái gì?
Ai đã gửi cái này cho cô?
Có mục đích gì?
Hình ảnh bên trong màn hình máy tính bị kéo gần lại, cô đã nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đó.

Đó không phải là người phụ nữ đã náo loạn với Giang Mạt Hàn ở quán ăn đêm hôm trước sao?
Vì sao lại bị bắt?
Đầu óc của cô có chút hỗn loạn, có chút mộng mị, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra lý do.

Bỗng nhiên, điện thoại di động trong túi của cô vang lên.


Cô lấy điện thoại di động ra, trên màn hình là tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ, cô tiện tay ấn mở, nội dung là: “Lúc đầu tôi muốn để cô tận mắt chứng kiến người dám dòm ngó Giang Mạt Hàn sẽ có kết cục gì, nếu như cô không biết điều, kết quả của cô so với cô ta sẽ càng thảm hại!”
Tông Ngôn Hi dựa người ngồi vào ghế.

Cô đã tỉnh táo một chút, dường như mọi chuyện đã rõ ràng.

Lăng Vi nói muốn đến tìm cô để xem một trò vui, là thật.

Cô ta muốn cô tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia bị ngược đãi, để đe dọa cô.

Nhưng mà, lúc đó cô không đi.

Còn đến chỗ Giang Mạt Hàn để tố cáo cô ta, cho nên giờ phút này cô ta mới trắng trợn gửi tin nhắn đến, khẳng định là không sợ cô đến chỗ Giang Mạt Hàn nói gì đó đi!
Lưng cô toát ra mồ hôi lạnh.

Lăng Vi, quả nhiên là phát điên rồi!
Chỉ cần là phụ nữ dám tiếp xúc cùng với Giang Mạt Hàn, cô ta đều không buông tha, đây là tâm lý gì vậy?
Cũng quá kinh khủng đi.

Trên cánh tay cô đã nổi một tầng da gà.

Trong máy vi tính vẫn còn đang phát hình ảnh người phụ nữ kia bị ngược đãi, làm cô càng cảm thấy kinh khủng.

Cô vội nhấn chuột một cái, tắt màn hình vi tính đi.

Cô ngồi ở trên ghế, trái tim vẫn còn đang không ngừng nhảy lên.

Trước kia cô ở bên cạnh Lăng Vi thân thiết như vậy, mà lại chưa từng phát hiện tâm tư của cô ta lại độc ác đến như thế.

Cô ôm ngực, không có bị cô ta hại chết cũng coi như là may mắn?
Sau khi hoảng sợ giật mình, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng.

Lăng Vi này sẽ trăm phương ngàn kế muốn hãm hại cô, hơn nữa cô ta sẽ càng ngày càng ra tay mạnh.


Kế hoạch này cần đảo lộn một chút.

Lăng Vi muốn hại cô như vậy, không bằng cô sẽ tương kế tựu kế.

Trong lòng cô đã có ý nghĩ đại khái, cô cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Lần này cô tuyệt đối không thể ngồi yên mà chờ chết.

Trước của khách sạn người đến người đi, xe tới xe đi, rất dễ gọi xe taxi, sau khi lên xe cô nói địa chỉ chỗ Cố Hiềm ở.

Lái xe lái chiếc xe taxi rời đi.

Lúc này bầu trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông cũng đã bắt đầu lấp lóe.

Khoảng thời gian này gặp phải giờ cao điểm tan tầm, nên bị kẹt xe, đợi khi lái xe đến chỗ ở của Cố Hiềm, đã qua không ít thời gian, cô trả tiền rồi xuống xe.

“Về sau tôi sẽ không nói như vậy nữa, tôi cam đoan, đây là lần cuối cùng?” Anh ta cười: “Có cần tôi phải thề không?”
Tông Ngôn Hi nói: “Chuyên tâm lái xe đi.


Cô cũng không có thật sự tức giận.

Cố Hiềm cười cười lái xe rời đi.


Nghĩ đến tình huống hiện tại của cô, ý cười trên mặt anh ta cũng biến mất, anh ta hỏi: “Người như Lăng Vi dám hại người như vậy, cũng quá nguy hiểm rồi, cô định làm gì?”
“Dựa vào tình huống.

” Trong lòng cô cũng đã có dự định.

Cô Hiềm nói: “Tôi sẽ tìm cho cô hai vệ sĩ, bí mật đi theo bảo vệ cô.


“Khi cần đến thì có mặt.

” Dù sao cô cũng cần đề phòng Lăng Vi, để phòng ngừa tình huống bất ngờ.

Dù sao lần sau cũng không thể may mắn như vậy nữa?
Như lần trước được cứu.

Rất nhanh xe đã dừng lại, Cố Hiềm đẩy cửa xe bước xuống, đến mở cửa xe của Tông Ngôn Hi ở phía sau: “Chúng ta đã đến.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui