Mê Vợ Không Lối Về


Lời nói của người phụ nữ như từng bước khiêu khích từ trong ra ngoài.
Cố tình còn đụng chạm đến điểm yếu của Tông Vân Càn.

Cùng là vô sinh, phụ nữ sẽ cảm thấy cơ thể mình không hoàn thiện, còn đàn ông thì lại cảm thấy xấu hổ, như thể họ bị bất lực vậy.

Về một khía cạnh nào đó thì quả thật là rất khác nhau.
Sắc mặt Tông Vân Càn như tối sầm lại.
“Em vào nhà vệ sinh chút nha.” Người phụ nữ vừa mỉm cười vừa đứng lên, uyển chuyển bước đi trên đôi giày cao gót, đi về phía nhà vệ sinh, giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch tạo nên tiếng động cộc cộc.
Thẩm Bồi Xuyên cùng người của mình theo sau mai phục ngoài nhà vệ sinh, đợi cho đến khi người phụ nữ kia đi ra, bịt miệng lại rồi lôi người đó đi.
Hành động của bọn họ đã nhanh chóng tránh được sự chú ý của người khác mà kéo người phụ nữ lên xe.
“Các người là ai… Là anh.” Người phụ nữ trầm giọng quát lớn, chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên.


Cô ta đã từng gặp Thẩm Bồi Xuyên và biết anh ấy là người của Tông Cảnh Hạo.
Cô ta rất nhanh đã hiểu ra vấn về, cười nói: “Các anh bắt tôi cũng không có tác dụng gì đâu, tôi cũng không biết Tông Vân Càn giấu đứa trẻ đó ở chỗ nào mà.”
Cô ta vừa mở miệng đã đẩy hết mọi trách nhiệm lên trên người của Tông Vân Càn.
“Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi, tôi không biết gì cả, tốt nhất các anh thả tôi ra đi.” Biết được mục đích của bọn họ, người phụ nữ cũng không hề hoảng sợ.

Dù sao thì Tiểu Bảo cũng đang nằm trong tay bọn cô ta, đây chính điểm yếu của bọn họ, sẽ không một ai dám làm gì cô ta cả.
Thẩm Bồi Xuyên phớt lờ hết những gì cô ta nói, yêu cầu lái xe nhanh hơn.
Ngay sau đó, chiếc xe đã dừng lại tại một tòa nhà đang xây dở, đem người phụ nữ trong xe lôi ra ngoài, đường ở đây không hề bằng phẳng, mặt đất toàn là rác thải xây dựng.

Cô ta vội vàng đứng lại trên đôi giày cao gót, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang lôi kéo mình: “Anh muốn chết à?”

Tính cách nghĩ gì nói ra nấy như này có vẻ hơi nguy hiểm.
Thẩm Bồi Xuyên đứng chặn tầm mắt của người phụ nữ, trầm giọng nói: “Nếu cô nói ra tung tích của Tiểu Bảo thì tôi sẽ để cho cô rời đi một cách an toàn, nếu không…”
“Tôi nói rồi mà, tôi không biết gì cả.” Người phụ nữ gằn từng chữ một.
“Được rồi, nếu cô đã không biết gì thì lại chẳng còn giá trị nữa rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ra hiệu với người của mình, “Đưa cô ta vào trong đi.”
Một người vặn cánh tay người phụ nữ kia ra sau, kéo vào trong.
“Anh mau thả tôi ra, tự ý bắt người là phạm pháp!” Người phụ nữ hét lên chói tai.
Thẩn Bồi Xuyên bóp lấy hàm dưới để cô ta không thể phát ra âm thanh nào nữa: “Tôi muốn gọi điện thoại, chờ một lát.”
Người phụ nữ nhanh chóng bị đưa lên tầng cao nhất, cả người bị trói chặt trên mặt đất.
Tông Cảnh Hạo và Quan Kình đứng ở một bên, nghe thấy giọng nói liền chậm rãi quay đầu lại.
Thẩm Bồi Xuyên đi đến bên Tông Cảnh Hạo, nói ra những gì mà anh ấy đã nghe ngóng được: “Người phụ nữ này là đang cố đổ thêm dầu vào lửa đấy.”
“Nghĩ mà xem, đã yên ổn mấy chục năm, giờ già rồi lại đi gây chuyện, không phải là muốn tự mình tìm chết thì là gì? Chắc chắn là bị hại rồi.” Quan Kình hừ lạnh một tiếng.
Cô ta không hề che giấu đi ánh mắt đánh giá anh từ đầu đến chân.
Tông Cảnh Hạo ghét nhất là bị người khác nhìn mình bằng ánh mắt như thế này.
“Thực ra, tôi cũng không cần hỏi câu này nữa.” Nói xong, người phụ nữ đặt tay lên trên vai Tông Cảnh Hạo, thổi vào tai anh: “Hay anh ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ nói cho anh biết tung tích của con anh, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui