Mê Vợ Không Lối Về


Nhưng mà Tần Nhã che giấu cảm xúc của mình vô cùng tốt, Tô Trạm không thể thăm dò được bất cứ chút gì qua vẻ mặt của cô ấy.
Vẻ mặt của Tần Nhã rất bình tĩnh, khiến người đối diện không thể nhìn ra là cô đang vui vẻ hay đang tức giận.

Cô ấy thấp giọng nói: “Được.”
Dáng vẻ kiên cường mà Tô Trạm ngụy trang cuối cùng cũng sụp đổ trong giây láy, cô ấy thật sự muốn phủi sạch mối quan giữa bọn họ sao?
Trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác chua xót, Tô Trạm cố gắng duy trì nụ cười trên gương mặt, nói: “Vậy được.”
Anh ta móc điện thoại từ trong túi quần ra, điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Đơn ly hôn tôi kêu anh soạn tối qua ấy, bây giờ anh mang qua quán cà phê đối diện giúp tôi.”
Sau khi đầu dây bên kia đáp lại, anh ta liền cúp điện thoại.
Lúc Tần Nhã nhìn anh ta, trong mắt cô ấy thoáng qua một chút cảm xúc khác.

Thế nhưng khi Tô Trạm đặt điện thoại xuống sau đó nhìn về phía cô ấy thì cô ấy lại khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
“Bà cụ bị bệnh sao?” Biểu hiện của bà cụ khi nãy thật sự rất kỳ lạ.
Cô ấy không gọi bà cụ là bà nội, trong lòng vẫn luôn rất áy náy, rất để tâm.
Tô Trạm ừm nhẹ một tiếng, đáp: “Ừ, là bệnh Alzheimer.”
Trong ngữ khí của anh ta còn pha lẫn chút bất lực: “Cũng không sao đâu, chỉ là phải bỏ ra nhiều thời gian hơn một chút để chăm sóc thôi.”
Tần Nhã kinh ngạc: “Sao lại như thế được?”
Trước kia còn thấy tinh thần của bà cụ rất tốt, sao có thể nói ngã bệnh là ngã bệnh ngay được, hơn nữa xem ra còn khá nghiêm trọng?
Tô Trạm nói: “Bà nội lớn tuổi rồi, đây cũng là chuyện đương nhiên.”
“Anh vất vả rồi.” Những người lớn tuổi mắc căn bệnh này cần phải cẩn thận chăm sóc từng ly từng tí, hơn nữa bà cụ cũng chỉ có mỗi mình Tô Trạm là người thân, chẳng ai có thể thay thế anh ấy mà san sẻ được.
Tô Trạm hơi mấp máy miệng: “Bà nuôi anh từ nhỏ, anh chăm sóc khi bà già đi.


Chẳng có gì để mà oán trách cả, đây là việc anh nên làm.

Ông nội mất từ sớm, bố mẹ cũng dứt áo bỏ đi, thực ra bà nội nuôi anh cũng chẳng dễ dàng gì.

Những điều đó anh biết, cũng đều hiểu hết, vì thế anh vẫn luôn tôn trọng mọi lời nói của bà.

Nhưng mà điều đó đã khiến em phải chịu uất ức rồi.”
Có lẽ khi đã đi tới bước này rồi thì hai người cũng đã hiểu ra, Tần Nhã cũng không truy cứu nữa, cô ấy nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
“Thế nhưng những tổn thương đã tạo ra cho em sẽ không thể mất đi.

Anh thay mặt bà xin lỗi em.” Ánh mắt thăm thẳm của Tô Trạm nhìn xoáy sâu vào ánh mắt của Tần Nhã.
Lúc này nhân viên phục vụ mang cà phê tới.

Tần Nhã định nói hai người họ đã chia tay rồi, cô ấy cũng không oán giận bà cụ.

Nhưng khi thấy có người đến cô ấy liền nuốt những lời đó xuống, cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ.
Tô Trạm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh ta mới nói: “Sau khi chúng ta ly hôn, nếu như em gặp được người thích hợp, người đó có thể chăm sóc cho em...”
“Em sẽ suy nghĩ.” Tần Nhã cắt ngang lời anh ta.
Tô Trạm cúi thấp đầu: “Chung quy lại là anh có lỗi với em.”
“Em không muốn nghe những lời như thế này nữa.” Tần Nhã hướng ánh mắt ra ngoài phía cửa sổ: “Người tới đưa đồ cho anh sao bây giờ vẫn chưa tới vậy.”
Tô Trạm nói: “Anh không biết, để anh gọi điện lại.” Nói xong anh ta cầm điện thoại lên, vừa định bấm số gọi thì điện thoại đột ngột đổ chuông.


Anh ta nhấn nút chấp nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia bỗng truyền tới tiếng kêu sợ hãi: “Không xong rồi, không xong rồi.

Bà cụ lăn từ trên lầu xuống rồi.”
“Có chuyện gì thế?” Tô Trạm vội vàng đứng bật dậy.
“Bà cụ kêu khát, kêu tôi đi rót nước cho bà cụ, lúc tôi đi lấy nước thì không biết tại sao bà cụ đã đi tới đầu cầu thang rồi, sau đó từ bên trên ngã xuống.”
“Tôi biết rồi.” Nói xong Tô Trạm liền cúp điện thoại.
“Làm sao thế?” Tần Nhã nghe thấy loáng thoáng hình như có ai bị ngã gì đó.
Tô Trạm cũng không giấu giếm cô ấy: “Là bà cụ bị ngã từ trên cầu thang xuống.

Anh phải quay về đây.”
“Em đi cùng anh.” Dù sao mạng người là quan trọng nhất.
Trong lòng Tô Trạm vô cùng cảm kích, anh ta nhìn cô ấy, cuối cùng cũng không nói gì cả mà sải rộng bước chân đi ra ngoài.

Tần Nhã vội vàng thanh toán cho quán cà phê sau đó đuổi theo anh ta.
Xe cứu thương đã chạy tới nơi, bà cụ được khiêng từ bên trong ra.

Tô Trạm vội vàng chạy qua đó, nhân viên tiếp tân của văn phòng luật sư đứng ngồi không yên, cô ấy đứng khóc nức nở, vừa nhìn thấy Tô Trạm liền vội vàng giải thích: “Không phải là tôi cố ý không trông chừng bà cụ đâu.”
Tô Trạm muốn để cô ấy nhìn thấy, bây giờ bà cụ đã bị ngã rồi, cô ấy cũng phải có trách nhiệm.
Tô Trạm không thèm đoái hoài đến nhân viên tiếp tân, anh ta vội vàng lên xe cứu thương cùng với bà cụ.


Mặc dù Tần Nhã cũng lo lắng thế nhưng cô ấy không đi theo, cô ấy và Tô Trạm sắp không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, cô ấy cũng không nên dính líu tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Tô Trạm nữa.

Tần Nhã đứng trước xe cứu thương, cô ấy liếc mắt nhìn Tô Trạm một cái sau đó định xoay người rời đi.

Lúc này bà cụ đột nhiên kêu lên một tiếng: “Tiểu Nhã.”
Tô Trạm vội vàng nắm lấy bàn tay của bà cụ, trên gương mặt của bà cụ toàn máu là máu, lúc này bác sĩ đang làm công tắc băng bó đơn giản để cầm máu cho bà cụ.
“Tiểu Nhã...” Bà cụ lại gọi thêm một tiếng nữa.
Tần Nhã quay đầu, dường như đầu óc của bà cụ lúc này rất tỉnh táo, bà cụ nhìn cô ấy, nói: “Xin lỗi cháu nhé.”
Mặc dù có rất nhiều oán giận, thế nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn của bà cụ cùng đôi mắt hơi ươn ướt thì cuối cùng Tần Nhã cũng buông bỏ, cô ấy nói một câu cho bà cụ yên lòng: “Cháu không oán giận bà.”
“Không oán giận bà, không oán giận mà...” Bà cụ thì thào lặp đi lặp lại bốn chữ đó, đầu hơi ngả xuống sau đó nói với Tô Trạm: “Con bé không oán giận bà.”
Tô Trạm nhìn về phía Tần Nhã, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.

Bác sĩ khép cánh cửa xe cứu thương lại, ngăn cách tầm mắt giữa hai người.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.
Tần Nhã lấy điện thoại từ trong túi ra sau đó gửi một tin nhắn cho Tô Trạm: Bà cụ không sao thì nhắn cho tôi một tin báo bình an.
Rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn Tô Trạm trả lời lại: Được.
Tần Nhã giơ tay vẫy xe taxi tới biệt thự thăm em bé.

Khi chiếc xe đỗ trước cửa biệt thự, cô ấy trả tiền sau đó xuống xe.

Chiếc xe taxi vừa mới đi ra thì lại có một chiếc xe Jeep lái vào.

Tần Nhã quay đầu lại nhìn thì thấy Văn Hiểu Tịch cùng Trần Thi Hàm từ trên xe bước xuống.


Văn Hiểu Tịch kêu cô ấy cẩn thận một chút, còn cô ấy thì mỉm cười nói: “Anh mang đồ ở ghế sau xuống nhé.”
Văn Hiểu Tịch bê mấy chiếc hộp từ ghế sau xuống.
Tần Nhã mỉm cười chào hỏi: “Còn mang theo đồ dùng cho em bé tới nữa chứ, đến thăm em bé đúng không.”
Trần Thi Hàm gật gật đầu.
“Cùng đi vào thôi.” Văn Hiểu Tịch nói.
Tần Nhã đáp: “Được.”
Trong nhà, Lâm Tân Ngôn đang nói chuyện cùng vú Vu.
“Cô xem thử xem đây là thuốc gì vậy?” Lúc vú Vu quét dọn phòng của Tông Khải Phong thì bà ấy không cẩn thận làm rơi một bình thuốc, bà ấy đọc được những chữ ghi trên đó thế nhưng lại không biết thuốc này dùng để chữa bệnh gì.

Bởi vì lần trước bà ấy đã đã nhìn thấy có bình thuốc rỗng như thế này ở trong phòng.
Lâm Tân Ngôn cũng không rõ lắm, cô nói: “Để tôi tra thử xem.”
Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh sau đó lên google tìm kiếm.

Lúc này chuông cửa đột ngột vang lên, vú Vu đi ra mở cửa.

Thế là lúc này trong nhà chỉ còn mỗi mình Lâm Tân Ngôn, kết quả tìm kiếm đã rất nhanh hiển thị ở trên màn hình điện thoại.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào di động, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại cũng bắt đầu trở nên run rẩy, sao lại có thể...
Sao lại có thể như vậy?
“Cô ơi, cô Tần, còn có cậu Văn...!Cô sao thế?” Vú Vu đứng ở cửa, bà ấy còn chưa nói xong thì đã phát hiện ra Lâm Tân Ngôn có chút bất thường.
Bà ấy bước tới, Lâm Tân Ngôn vội vã cất điện thoại đi sau đó nhìn bà ấy: “Vú vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói nhà mình có khách tới.” Vú Vu đáp.
Lâm Tân Ngôn nói: “Tôi biết rồi, vú ra ngoài trước đón tiếp khách giúp tôi một lát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui