"Cậu coi tôi là đồ ngốc sao?" Tô Trạm quay lại chủ đề chính: "Cảnh Hạo và chị dâu biết không?"
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Không có cơ hội nói.
"
Bây giờ Lâm Tân Ngôn đang nằm viện nên anh cũng không đến làm phiên.
"Hôm nay tôi rảnh, cùng nhau đi bệnh viện thăm chị ấy không?" Tô Trạm quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Để buổi tối rồi chúng ta cùng đi, tôi phải quay lại trong cục giải quyết một số việc nữa.
"
Tô Trạm nói: "Vậy cũng được, buổi tối chúng ta cùng đi.
"
Thẩm Bồi Xuyên 'ừ' một tiếng, con đường bọn họ đang đi cách nơi ở của Thẩm Bồi Xuyên cũng gần nên trước tiên chở Tang Du về chỗ ở rồi mới quay về cục.
Về đến cục.
Thẩm Bồi Xuyên bước xuống xe: "Hôm nay vất vả rồi.
"
Tô Trạm lười để ý đến anh ta: "Bớt nói hươu nói vượn với tôi đi, tôi nhốt cậu lại trong xe bây giờ.
"
Thẩm Bồi Xuyên cười nói: "Cậu cái người này sao lại không biết tốt xấu như thế nhỉ?"
"Cậu cũng bớt nói năng cộc lốc với tôi đi.
" Tô Trạm chui đầu ra khỏi cửa sổ xe, anh ta giơ một ngón tay ngoắc ngoắc Thẩm Bồi Xuyên: "Cậu qua đây.
"
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: "Để làm gì?"
"Tôi bảo cậu qua đây thì cậu qua đây đi, sao lại phí lời thế nhỉ.
"
Thẩm Bổi Xuyên: "! "
Người này!
Thẩm Bồi Xuyên cũng không thèm chấp nhặt với cậu ta nên cũng không tức giận, anh ta hỏi: "Muốn làm gì?"
Tô Trạm quăng cho anh ta một ánh mắt “cậu biết cả mà”.
Thẩm Bồi Xuyên không biết ra sao cả, anh ta hoàn toàn không không hiểu ý của Tô Trạm gì cả nên hỏi: "Cậu có nói hay không? Không nó thì tôi đi đấy.
"
Tô Trạm ho nhẹ một tiếng, người này!
Anh ta ghé lại gần Thẩm Bồi Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi: "Hai người động phòng chưa?"
Thẩm Bồi Xuyên: "! "
"Cậu cút đi!" Vừa nói xong thì Thẩm Bồi Xuyên liền xoay người bước đi.
Thấy phản ứng của Thẩm Bồi Xuyên thì Tô Trạm cười: "Không phải cậu vẫn còn làm trai tân đấy chứ?”
Thẩm Bồi Xuyên không thèm để ý đến anh ta.
Tô Trạm không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, trong lòng anh ta khó hiểu, sao lại có người như Thẩm Bồi Xuyên vậy chứ?
Ha ha!
Thẩm Bồi Xuyên quay về cục liền có người hỏi anh ta có làm sao không.
Người trong văn phòng công tố viên đã tới tìm Thẩm Bồi Xuyên, bọn họ nói Thẩm Bồi Xuyên về nhà rồi nên người trong văn phòng công tố viên đi tới nhà Thẩm Bồi Xuyên tìm anh ta rồi.
Bị người của văn phòng công tố viên tìm thường thì chẳng có chuyện gì tốt cả.
Mọi người quan tâm đến anh nên mới hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên nói không có chuyện gì.
Nói xong anh liền đi về phía phòng làm việc, Tống Nhã Hinh đi từ phòng làm việc của Tống Cục ra thì vừa vặn nhìn thấy anh.
Hình như có chút ngoài ý muốn không hiểu vì sao anh có thể về nhanh như thế.
"Thẩm Bồi Xuyên.
"
Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại thì nhìn thấy cô ấy đang đứng cách chỗ anh không xa, biểu cảm trên mặt rất hung ác.
"Anh nói với bố em chuyện của em rồi sao?" Giờ cô ấy phải ở đây chính là vì bị Tống Cục gọi tới.
Tống Cục cũng biết việc người của văn phòng công tố viên tới, mấy ngày trước trong lúc vô tình Tống Cục đã nhìn thấy tấm ảnh của Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du trong điện thoại con gái.
Mà việc cục điều tới tìm Thẩm Bồi Xuyên, Tống Cục đã hỏi người của văn phòng công tố viên vì sao lại tìm Thẩm Bội Xuyên, bọn họ nói có người nặc danh tố cáo tác phong sinh hoạt của Thẩm Bồi Xuyên có vấn đề, còn cho ông xem tấm ảnh mà người tố cáo cung cấp nữa.
Trong nháy mắt Tống Cục liền hiểu ra mọi chuyện, cho nên mới gọi con gái tới đây.
Vốn dĩ muốn xác định có phải con gái mình có phải người tố cáo không, kết quả là cô ấy không giữ được miệng mà tự nói ra nguyên nhân thật sự mình ly hôn.
Tống Cục xém chút nữa đã bị tức tới mức hôn mê.
Tống Nhã Hinh lỡ miệng nói ra mà cô còn nghĩ rằng là do Thẩm Bồi Xuyên không tuân thủ hứa hẹn mà nói với Tống Cục.
Thẩm Bồi Xuyên khinh thường: "Trước giờ tôi chưa bao giờ nói đến chuyện đó cả.
"
"Anh nói dối! Rõ ràng là anh nói ra, nếu không thì sao bố em lại biết được?" Tống Nhã Hinh mặt mày hung dữ.
Ánh mắt Tống Bồi Xuyên lạnh như băng nói: "Việc của cô thì em phải tự rõ, còn về việc vì sao Tống Cục biết được thì chỉ có thể nói là “giấy không gói được lửa” mà thôi.
"
"Anh! " Tống Nhã Hinh tức đến mức nói không ra lời nhưng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn anh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì cô ấy nhất định đã giết Thẩm Bồi Xuyên hàng ngàn hàng vạn lần.
Đột nhiên cô ấy cười lạnh một tiếng rồi nói: "Anh cũng đừng làm bộ như mình là chính nhân quân tử như thế, không phải anh cũng giống đa số đàn ông trên đời này sao? Thế nào? Mùi vị của sinh viên đại học “ngon” lắm đúng không?"
Tống Nhã Hinh càng nói càng khó nghe.
Sắc mặt Thẩm Bồi Xuyên triệt để lạnh xuống, anh ta nói: "Cô ăn nói tử tế một chút cho tôi!"
Tống Nhã Hinh cười, cô ấy hất mặt lên nói: "Em cứ không tử tế đó, anh có thể làm gì được em?"
Loại người mà người ta sợ nhất chính là nhất chính là loại người như cô ấy, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không không thèm cố kỵ, chính là loại người “vỏ đã mẻ lại còn sứt”.
Không thể nói đạo lý với loại người như thế được.
Thẩm Bồi Xuyên đẩy mở cửa phòng làm việc, anh vừa chuẩn bị bước vào phòng thì đã bị Tống Nhã Hinh xông tới kéo tay lại.
Thẩm Bồi Xuyên lui về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách với cô ấy.
Giống như cô ấy là loại đồ vật dơ bẩn nào vậy.
Thẩm Bồi Xuyên hoàn toàn không thèm che giấu sự khinh thường của mình mà hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Thẩm Bồi Xuyên, chính là anh nói lời không chịu giữ lấy lời, em sống không yên thì anh cũng đừng hòng sống yên được! "
"Là cô tố cáo tôi.
"
Cô ấy vẫn chưa nói xong thì Thẩm Bồi Xuyên đã cắt đứt lời cô ấy.
"Con người ai cũng có giới hạn cuối cùng cả, nếu cô còn làm thế lần nữa! "
"Thì anh làm thế nào, đánh em sao?" Tống Nhã Hinh chắc rằng anh không dám ra tay nên mới cố ý chúi người tới trước mặt anh: "Anh đánh em một cái thử xem.
"
"Nhã Hinh!"
Không biết từ khi nào mà Tống Cục đã đi tới chỗ hai người, sắc mặt ông tái mét, không phải đã bị hôn mê qua một lần nên có sức đề kháng tốt thì lần này chắc ông cũng bị con gái chọc tức tới hôn mê mất.
"Con rời khỏi đây ngay lập tức cho bố!" Tống Cục nghiêm khắc, không hề chừa một đường lui nào cho cô mà nói.
Tống Nhã Hinh không phục, cô ấy cảm thấy mình chịu thiệt thòi, chính là Thẩm Bồi Xuyên lừa gạt cô ấy.
"Nhưng anh ấy! "
"Con muốn chọc bố tức chết luôn sao?" Tống Cục ôm ngực thở từng hơi nặng nề.
Tống Nhã Hinh vừa cắn môi vừa dậm chân, cô hừ một tiếng, còn cố ý tông vào Thẩm Bồi Xuyên rồi mới bước nhanh ra ngoài.
Tống Cục đứng im tại chỗ bình ổn lại hô hấp một lát rồi mới nói: "Bồi Xuyên, cậu theo tôi vào đây.
"
Thẩm Bồi Xuyên cùng Tống Cục đi vào.
Tiến vào phòng làm việc của Tống Cục.
Tống Cục nói: "Đóng cửa lại đi.
"
Thẩm Bồi Xuyên đóng cửa lại, anh ta quay đầu lại thì chỉ thấy Tống Cục chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ, trận bệnh lần này làm ông ốm đi rất nhiều.
"Tống Cục! "
"Cậu biết nó ly hôn vì nguyên nhân của nó từ khi nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...